Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 21


trước sau

Suy xét đến việc đang ở bên ngoài, Ôn Thiên Thụ cũng không giống như trước chỉ mặc mỗi áo để ngủ, trước khi đi vào giấc ngủ còn đặc biệt kiểm tra một lần, không nghĩ tới ngủ ngủ, không biết thế nào lại đem nội y kéo xuống.
Cô hơi thở phì phò, hồn nhiên không biết lúc này chính mình đã bị lộ hết cảnh xuân.
Áo ngủ màu hồng đào, càng thêm phụ trợ cho da thịt như tuyết trắng, đặc biệt là chỗ mềm mại bị đụng chạm kia, như ngọn lửa thiêu đốt đầu ngón tay Hoắc Hàn.
Ôn Thiên Thụ lại ưm một tiếng, rốt cuộc gọi trở lại lý trí bất giác bị mê hoặc của anh, "Chân nào bị đau?"
Thanh âm vừa ra mới ý thức được thế nhưng khàn khàn giống như suốt đêm hút thuốc lá.
"Chân trái." Ôn Thiên Thụ cắn răng, đáy mắt đã ẩn ẩn phiếm lệ quang.
Không phải chưa từng trải qua thời khắc càng đau đớn hơn so với lần này, đau đớn như kim châm dầy đặc trên ngực, liền khắp người đều đau theo, nhưng khi đó, đau hơn cũng có thể chịu đựng.
Bởi vì, ít nhất đau đớn sẽ nhắc nhở cô nhớ rõ —
Cả đời này vô luận đi đến nơi nào, hình chữ thập giá trên lưng sẽ như bóng với hình với cô.
Nhưng mà lúc này, người đàn ông này ở tại bên người, chút đau đớn này lại nhịn không nổi nữa.
Nói là ích kỷ cũng được, cả đời này cô chỉ động tâm với một mình anh, muốn cho anh đau lòng chính mình.
Bàn tay to ấm áp dán lên bàn chân cô, độ ấm của lòng bàn tay xua tan sự lạnh lẽo, chậm rãi thấm vào da thịt, ấm áp và đau đớn cùng dọc theo cẳng chân hướng về phía trước, cả người cô phảng phất đều run rẩy.
Tay anh cầm ngón chân cô, dùng sức hướng về phía trước kéo.
Ôn Thiên Thụ dùng sức mà "A" một tiếng.
Thanh âm kiều mềm mang theo chút thống khổ thật sự quá dẫn người mơ màng, hai người đều sửng sốt một chút.
"Kiên nhẫn một chút." Anh vừa nói vừa lấy tay đè đầu gối cô.
Đêm khuya giữa cánh đồng bát ngát, gió núi len qua giữa cây rừng, trên đỉnh đầu, trăng sáng sao thưa.
Lửa trại đốt ở bên ngoài bỗng nhiên phát ra âm thanh trong trẻo "Bang", tia lửa bắn ra tứ tán.
Chân trái đau đớn cũng chậm rãi tiêu tan.
Ôn Thiên Thụ từ trong tầm mắt mông lung nhìn thấy người đàn ông nửa quỳ bên chân mình, đường cong sườn mặt banh thật sự khẩn, ấn đường lại nhăn, cô muốn đem chỗ kia vuốt phẳng, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt lên, hôn hai cánh môi mỏng của anh.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu.
Vì thế Hoắc Hàn buông lỏng tay ra.
"Còn chưa đến hừng đông, tiếp tục ngủ đi." Anh nói, xốc lên lều trại, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Ôn Thiên Thụ kéo lấy tay áo anh, anh không hề phòng bị liền ngã ngồi trên tấm lót phòng, khủy tay cô lại áp đi lên...
Kỳ thật cô không dùng quá nhiều sức lực, nhưng Hoắc Hàn rốt cuộc cố kỵ, cho nên mới bị cô đẩy được.
Ôn Thiên Thụ càng thêm được một tấc muốn tiến một thước, trực tiếp chặn nửa người anh, "Cảm giác thế nào?"
"Cái gì."
Cô đĩnh đĩnh ngực, "Có phải hay không so trước kia lớn không ít?"
Hoắc Hàn nhấp môi, không nói chuyện.
"Anh đừng không thừa nhận, vừa mới không phải sờ đến sao?" Tuy rằng chỉ là chạm vào một cái liền nhanh chóng buông tay.
Ôn Thiên Thụ lại hỏi, "Không cảm thụ rõ ràng?"
"Vậy," cô rất hào phóng nói, "Lại cho anh sờ một chút."
Đợi trong chốc lát, Hoắc Hàn vẫn là không có phản ứng, cô rũ mắt, chỉ thấy một ánh mắt trong trẻo đang an tĩnh nhìn mình.
Trái tim bỗng nhiên "Phanh phanh phanh" nhảy dựng lên, phảng phất như con nai con ngủ say đã lâu trong lòng kia lại lần nữa thức tỉnh, phần rung động này tới thế nhưng so với tim đập thình thịch lúc trước còn mãnh liệt hơn.
Gặp nhau không bằng hoài niệm.
Cô đã từng muốn đem người đàn ông này phong ấn ở hồi ức, chờ khi sinh mệnh đi đến hồi cuối mới từ từ nhìn lại, nguyên lai sinh mệnh màu xám này, cũng từng được trải qua tốt đẹp như vậy, đầy đủ như vậy, cuối cùng không uổng công tới nhân thế một chuyến.
Mà hiện giờ, anh liền ở dưới thân chính mình, cô chỉ nghĩ ôm chặt lấy anh, bị anh ôm tiến trong thân thể...
"Phồn Phồn."
Hai chữ nhẹ nhàng tiến vào lỗ tai Ôn Thiên Thụ, cô cho rằng chính mình nghe lầm, từ khi gặp lại tới nay, anh mới chỉ gọi tên cô một lần, cô thậm chí cho rằng chính mình sẽ không nghe được hai chữ "Phồn Phồn" trong miệng anh lần nữa — chúng lộ ra thân mật, chỉ có người thân cận nhất mới có thể kêu.
"Anh quả nhiên là người hiểu em nhất trên đời này."
Cô thu hồi động tác hạnh kiểm xấu, ở bên cạnh anh nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, "Hoắc Hàn, em có chút mệt mỏi."
"Mệt mỏi thì ngủ một giấc trước." Hoắc Hàn giúp cô dém lại tấm thảm mỏng.
"Anh có thể đợi em ngủ rồi mới ra ngoài không?"
"Được."
Buồn ngủ đã thổi quét Ôn Thiên Thụ, nhưng cô vẫn câu được câu không cùng anh nói chuyện, "Đường Hải mặc là chế phục của cảnh sát bảo vệ văn vật?"
"Phải."
"Ngày nào đó anh cũng mặc cho em nhìn xem," cô nhẹ giọng lẩm bẩm, "Anh mặc nhất định càng đẹp mắt hơn anh ta."
Trái tim Hoắc Hàn đã mềm như một vũng nước, cười khẽ, vừa định theo tiếng "Được", lại nghe cô nói, "Anh mặc vào, em phụ trách đem chúng nó từng cái cởi ra."
Ý cười của anh càng sâu, có chút bất đắc dĩ, càng nhiều là dung túng.
Ôn Thiên Thụ đã nặng nề ngủ rồi.
Hoắc Hàn nhét tay cô vào thảm, động tác đột ngột ngừng lại, đem cổ tay lại đây, mặt trên có một vết sẹo hồng nhợt nhạt, nháy mắt ánh mắt anh trở nên vô cùng phức tạp.
Nếu lúc ấy, anh tới trễ vài phút, có phải hay không cô đã...
Lửa trại tắt, sâu trong núi rừng truyền đến vài tiếng chim kêu rợn người, Hoắc Hàn lại ở bên cạnh ngồi một hồi, thấy Ôn Thiên Thụ vẫn an tĩnh ngủ, anh thấp giọng nói, "Về sau không cho phép lại làm việc ngốc nghếch như vậy, biết không?"
Ôn Thiên Thụ không biết mơ thấy cái gì, bên môi hiện ra một tia ý cười.
Anh hơi hơi cúi người, ở trên trán cô hôn một cái, xốc lên lều trại đi ra ngoài.
Khi lần nữa tỉnh lại sắc trời đã sáng rõ, Ôn Thiên Thụ đơn giản thu thập một chút, từ lều trại chui ra, đón ánh mặt trời, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Hoắc Hàn đang nằm dưới gầm sửa xe.
Anh nhận thấy được tầm mắt cô, cũng nhìn qua, mặt mày anh tuấn dưới nắng sớm có vẻ phá lệ nhu hòa.
Đường Hải đang đứng ở một bên đưa công cụ, thấy Hoắc Hàn vài giây cũng chưa tiếp, vừa quay đầu lại liền thấy Ôn Thiên Thụ đứng ở phía sau, trong lòng hiểu rõ.
Đồng thời lại cũng nếm tới một tia chua xót nhàn nhạt.
Cô rốt cuộc đã không nhớ rõ anh ta.
Bọn họ đã từng gặp mặt một lần, ở lễ tang của bác cô.
Nhưng chỉ có anh ta rõ ràng, nào chỉ là đơn giản như vậy?
"Chị Thiên Thụ." Thịnh Thiên Chúc cười ha hả đi tới, cho cô một miếng kẹo cao su cùng một cái bánh mì dứa.
"Cảm ơn."
Ôn Thiên Thụ ngồi trên chiếu.
"Chị Thiên Thụ, lúc gần hừng đông chị có nghe thấy tiếng chim kêu không, quái dị dọa người, em nghe mà nổi cả da gà."
"Không có." Cô ngủ quá say, thậm chí khi nào Hoắc Hàn đi ra ngoài cũng không biết.
Thịnh Thiên Chúc vô tâm vô phổi mà cười, "Xem ra chị ngủ cũng khá tốt."
Lúc trước cậu còn lo lắng ở loại hoàn cảnh này cô sẽ mất ngủ.
"Cũng không tệ lắm." Cô còn mơ thấy một vài việc thú vị.
"Vì cái gì Hoắc Hàn gọi cậu là Thiên Vạn?"
Dương Tiểu Dương đối với cái này cũng rất tò mò, nhìn lại đây.
Thịnh Thiên Chúc gãi gãi đầu, "Lúc em vừa mới làm nghề này, ba em nói, nam tử hán đại trượng phu, nếu đã chọn con đường này, nhất định phải nhớ 'Ba cái ngàn vạn', ngàn vạn phải giữ vững bản tâm, ngàn vạn ý chí phải kiên định, ngàn vạn phải bảo vệ thật tốt di vật."
(Ở những chương trước mình vẫn để tên là Thiên Vạn nhưng giờ đọc phần giải thích ý nghĩa này lại thấy không được hợp lý lắm vì "ngàn" trong "ngàn vạn" không phải là chữ "thiên" kia nhưng xét đến Thiên cũng là tên đệm, gọi chế thêm cái Vạn chắc cũng được nên tạm thời vẫn sẽ để là Thiên Vạn, bao giờ có thời gian sẽ tra và sửa sau)
Cha cậu ban đầu cũng là một cảnh sát bảo vệ văn vật, trong một lần đuổi bắt tội phạm khi hành động bị trọng thương, nửa người tê liệt, quãng đời còn lại chỉ có thể sống với một thân thể tàn tật nhưng mà tâm nguyện bình sinh chưa thực hiện được, chỉ có thể đem nó truyền cho con trai.
Bọn họ lựa chọn phần nghề nghiệp vinh quang này, thân thể có thể ngã xuống, cũng có thể bị phá hủy, nhưng lòng tin đã hòa trong huyết mạch, mấy đời tương truyền.
Cả đời trung thành, nhiệt huyết khó lạnh.
Dương Tiểu Dương nói, "Thịnh Thiên Thuyền cái tên này nghe cũng rất êm tai, ngàn thuyền trăm tàu cạnh tranh tướng độ..." (Cái câu này tra cả ngày mà không tra ra được ở đâu T.T)
Thịnh Thiên Chúc cười "Phốc" một tiếng, "Không phải là 'Thuyền', là cháo trắng 'Chúc' . Lúc tôi sinh ra trong nhà rất nghèo, thời gian ở cữ mẹ tôi mỗi ngày chỉ có thể uống một chén cháo loãng, cho nên bà liền lấy cái tên này cho tôi..." (Có vẻ là "Thuyền" và "Chúc" ở đây đồng âm)
Ôn Thiên Thụ cười , "Tên rất hay, nói ra lại khiến tôi muốn ăn cháo."
Dương Tiểu Dương cũng gật đầu bày tỏ đồng ý.
Thịnh Thiên Chúc cười xấu hổ, "Chờ có cơ hội, em nấu cháo cho mọi người."
"Một lời đã định."
Ba người còn đang nói chuyện phiếm, Hoắc Hàn đã sửa xong xe, rửa tay sạch sẽ trở về, thuận tiện còn hái ít quả dại cho Ôn Thiên Thụ, dùng lá khoai sọ bao lấy, bọt nước dọc theo rãnh lá chảy xuống, từng quả đỏ tươi ướt át dường như đều đang ửng sáng.
Anh lại đối xử với cô như trẻ con thích ăn vặt.
Bất quá thật sự ăn rất ngon.
Thịnh Thiên Chúc từ sớm đã thấy được manh mối "Tình cũ không rủ cũng đến" giữa bọn họ, vì vậy nhịn không được ba hoa mấy câu, "Anh Hàn, sao chị Thiên Thụ có trái cây ăn, chúng em lại không có? Anh thiên vị cũng không cần rõ ràng quá thế chứ?!"
Ánh mặt trời rực rỡ, bãi cỏ dưới chân tỏa ra mùi thơm ngát, bầu không khí cũng rất tốt đẹp.
Dương Tiểu Dương cười nói, "Thiên Chúc, nếu như cậu là con gái, tôi tin nhất định đội trưởng Hoắc cũng sẽ đối xử với cậu như vậy."
Thịnh Thiên Chúc hừ nhẹ, ôm bả vai anh ta, "Anh không biết rồi, Anh Hàn của tôi không phải cô gái nào cũng đối xử như nhau đâu, ánh mắt của anh ấy cũng kén chọn lắm, cho tới nay á, trong mắt chỉ thấy được một người." Đôi mắt nhỏ nhấp nháy, "Anh Hàn, em nói không sai chứ?"
Hoắc Hàn cười cười không đáp lời.
Ngược lại Ôn Thiên Thụ nghe được gò má hơi nóng, cúi đầu cắn từng miếng từng miếng trái cây, đôi môi bị nước quả biến thành một mảnh đỏ tươi.
Dương Tiểu Dương còn chưa hiểu tình hướng, "Không biết là cô gái nào có phúc khí như thế."
Dù sao thì trong lòng anh ta sự tồn tại của Hoắc Hàn giống như một đóa hoa cao lãnh (cao ngạo, lạnh lùng), người con gái có thể được thần tượng tâm tâm niệm niệm, nhất định là rất đặc biệt đi?
"Ha ha ha ha..." Thịnh Thiên Chúc cười gập cả người.
Trong cái này có chân ý (ý nghĩa chân chính), muốn nói rõ cũng khó. Bọn họ là hai cái bóng đèn so với mặt trời còn chói mắt hơn.
Hoắc Hàn đơn giản nhìn Thịnh Thiên Chúc một cái mang tính cảnh cáo, di động trong túi quần đột nhiên rung lên, lấy ra nhìn liền thấy có tin nhắn mới –
Nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Trấn Bạch Lễ. Đây là một trấn nhỏ phồn thịnh của tỉnh biên giới Nam Kinh.
Hoắc Hàn xem qua sau đó lập tức xóa tin nhắn.
Trên màn hình chỉ còn lại một dãy số.
Anh cùng người gửi tin tức đã bảo trì liên lạc đơn tuyến (chỉ một với một liên lạc, không có người thứ ba tham gia) hơn nửa năm, anh không biết tên họ thật của đối phương, tuổi cùng phẩm cấp, duy nhất biết rõ là trong nội bộ hệ thống, người kia chỉ có một danh hiệu - Sơn Ưng.
Đây là số ít người thành công lẻn vào tập đoàn "Ty" đến nay vẫn chưa bại lộ thân phận nằm vùng, là một anh hùng vô danh chỉ có thể náu mình giữa hắc ám.
———
Edit: Chương 21 này bản cv trên wiki bị thiếu phần cuối, mình tìm từ nơi khác nên từ ngữ có hơi khó hiểu, bản cv này không rõ nghĩa nên nhiều chỗ mình cũng không tra được, mọi người đọc tạm vậy. T.T


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện