Thời Gian May Mắn

Chương 25


trước sau

Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt Lành

Buổi sáng thứ ba Tưởng Kha trở lại thành phố, việc đầu tiên hắn làm là đi mua bánh kem mà Đào Tư Trĩ muốn ăn rồi mới về trường học.

Bây giờ là thời gian đi làm buổi sáng cho nên người đến mua bánh kem cũng không nhiều lắm, Tưởng Kha đứng xếp hàng chưa được bao lâu đã mua được bánh rồi.

Bánh kem đã thay đổi kiểu trang trí dành cho năm mới, ở giữa phần kem bơ còn trang trí một quả anh đào ngâm rượu, nhìn qua đáng yêu vô cùng nhưng Tưởng Kha đoán rằng Đào Tư Trĩ sẽ không ăn cái này.

Hắn cầm theo bánh kem về tới phòng ngủ được vài phút thì Đào Tư Trĩ cũng trở lại.

Đào Tư Trĩ một mình bước vào cửa, trên tay còn cầm một quyển sách mỏng, khi cậu trông thấy Tưởng Kha, lại rũ mắt nhìn hộp bánh kem hắn đặt trên bàn, cậu ngay lập tức trở nên vui vẻ.

“Bánh kem hạt dẻ.” Đào Tư Trĩ nói. Cậu đóng cửa, ngồi lên ghế mở hộp bánh ra, vừa nhìn thấy quả anh đào, cậu quả nhiên nhíu mày lại: “Lần trước trong bánh không có cái này.”

“Vậy cậu bỏ nó ra là được.”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha: “Cậu giúp tôi bỏ nó ra đi. Cậu ăn đi.”

Tưởng Kha đành phải giúp cậu giải quyết quả anh đào.

Thực ra thì anh đào ngâm rượu cũng không khó ăn, nhưng vị của nó lại hơi là lạ, Đào Tư Trĩ còn dùng thìa lấy hết phần kem bơ có dính mứt anh đào ra đưa cho Tưởng Kha rồi mới lại đổi một cái thìa khác.

Tưởng Kha ăn phần bơ mà cậu không thích, lại nhìn cậu chăm chú múc bánh kem ra một lát, sau đó mới nói: “Tôi sắp phải chuyển trường rồi, trở về trường học cũ.”

Bàn tay đang ăn bánh kem của Đào Tư Trĩ cũng không vì thế mà dừng lại.

Tưởng Kha im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi học lại một năm rồi mới lại thi lên đại học. Nhưng thời gian học của tôi là ba năm, như vậy tôi và cậu sẽ tốt nghiệp cùng năm, khi nào học xong thì tôi sẽ trở về.”

Tưởng Kha không hề nhắc đến câu nói đã nghĩ kĩ ở trên xe lúc trở về: “Cậu có muốn đi cùng tôi không?” bởi hắn cảm thấy Đào Tư Trĩ rất có thể sẽ vì câu nói này mà băn khoăn thật lâu.

Đào Tư Trĩ không thích đám đông cũng không thích nơi xa lạ, ngay cả ra khỏi thành phố cũng không muốn, đi đến bờ biển thành phố bên cạnh cũng phải lên kế hoạch trước một năm, thế nên Tưởng Kha nói: “Kỳ nghỉ tôi sẽ trở về thăm cậu.” Hắn cho rằng Đào Tư Trĩ sẽ không vui, sẽ giận dỗi, cáu giận, hoặc là bỏ đi ngay lập tức, nhưng Đào Tư Trĩ vẫn cứ tiếp tục ăn bánh, không hề có chút phản ứng nào, giống như Tưởng Kha đang nói tới chuyện của người khác vậy.

Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ, nói tiếp: “Nhưng mà còn lâu tôi mới phải đi học, trước khi đi tôi sẽ dành thật nhiều thời gian cho cậu được không?”

Nói xong, hắn đợi một lát, Đào Tư Trĩ vẫn không đáp lời.

Đào Tư Trĩ khoét từng thìa từng thìa bánh kem một vào trong miệng, mỗi thìa đều có kích cỡ gần như y chang nhau, giống như ăn bánh kem là chuyện quan trọng nhất trong đời cậu vậy.

Tưởng Kha nhìn động tác ăn cơm máy móc của Đào Tư Trĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gọi tên cậu, hắn nói “Đào Tư Trĩ!” Sau đó hỏi cậu: “Rốt cuộc là cậu có đang nghe không vậy?”

Bàn tay đang cầm thìa của Đào Tư Trĩ ngừng lại một lúc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Kha, đôi mắt cậu mở rất lớn làm nỗi bực bội của Tưởng Kha biến mất trong nháy mắt.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đào Tư Trĩ cũng buông thìa xuống, nhẹ nhàng dò hỏi Tưởng Kha: “Vậy cậu còn sẽ đến ăn sinh nhật của tôi sao?”

Tưởng Kha nói: “Tôi sẽ đến.”

Đào Tư Trĩ sau khi nghe xong lại suy nghĩ một lát mới có chút đáng thương hỏi: “Còn có thể đi công viên ven biển nữa sao?”

Tưởng Kha trả lời Đào Tư Trĩ: “Có thể.” Ngay sau đó Đào Tư Trĩ liền vô cùng chậm chạp mà nở một nụ cười có chút miễn cưỡng trong mắt Tưởng Kha, cậu nói: “Vậy thì được rồi”.

Cậu không tiếp tục ăn bánh kem nữa, đút tay trong túi áo khoác, yên lặng hạ mắt xuống như là đang ngẩn người.

Tưởng Kha quan sát cậu một lát mới nhận ra Đào Tư Trĩ hình như đang sờ thứ gì đó đang cầm trong tay. Hắn cũng duỗi tay sờ vào trong túi cậu, cuối cùng chạm tới đầu ngón tay của Đào Tư Trĩ cùng với một tờ giấy nho nhỏ mà ngón tay cậu đang sờ vào kia.

Bị Tưởng Kha nắm lấy tay, Đào Tư Trĩ cũng không cựa quậy gì nữa. Cậu chỉ nhìn Tưởng Kha, rồi lại ủ rũ tựa mặt lên vai hắn, mái tóc mềm mại của cậu cọ vào làn da hắn. Tưởng Kha liền giơ tay ôm lấy Đào Tư Trĩ, lúc này cậu lại ngẩng mặt lên, dùng đôi môi mang vị bơ hạt dẻ chạm nhẹ một cái lên cằm hắn.

“Không ăn bánh kem nữa à?” Tưởng Kha hỏi cậu.

Đào Tư Trĩ lại không đáp lại, chỉ vươn tay ra ôm lấy eo Tưởng Kha, một lát sau, cậu mới rầu rĩ không vui nói: “Tưởng Kha, cậu thật là đáng ghét.”

Giọng nói cậu thật nhẹ, mang theo một chút mờ mịt và oán trách, giống như đang giận dỗi vì Tưởng Kha phải rời đi, lại giống như thật ra cái gì cũng đều không hiểu.

“Chờ tốt nghiệp đại học.” Tưởng Kha đem suy nghĩ của mình nói ra cho Đào Tư Trĩ nghe: “Chúng ta liền sống chung với nhau, mặc kệ họ có đồng ý hay không.”

Đào Tư Trĩ vẫn ôm chặt lấy Tưởng Kha không động đậy, Tưởng Kha chạm vào gương mặt cậu, muốn cậu ngẩng đầu lên hôn hắn. Cuối cùng cậu cũng đồng ý nói: “Được rồi”.

Ba mẹ Tưởng Kha làm việc rất nhanh, chỉ nửa tháng sau Tưởng Kha đã trở về trường học cũ học.

Hôm làm thủ tục, Đào Tư Trĩ có đứng ở một nơi khá xa quan sát Tưởng Kha. Tưởng Kha cũng thấy được cậu, nhưng cậu lại trốn ở phía sau cột trụ, không đến gần.

Tưởng Kha báo với mẹ hắn một câu,

định chạy qua lôi Đào Tư Trĩ ra khỏi phía sau cây cột, nhưng lúc hắn vừa quay đầu lại, Đào Tư Trĩ đã không thấy tăm hơi.

Tưởng Kha gọi điện thoại cho Đào Tư Trĩ nhưng có lẽ cậu không mang theo điện thoại, hắn gọi mấy lần cũng không thấy cậu bắt máy. Đến buổi tối cậu mới làm bộ làm tịch gọi lại cho Tưởng Kha, nói nhỏ: “Tưởng Kha, tôi nhớ cậu.” cùng với: “Kim cương của tôi đủ rồi nhưng hôm qua cậu lại quên giúp tôi rút thẻ.”

Sau khi chuyển trường, thời gian ở bên nhau giữa Tưởng Kha và Đào Tư Trĩ ngày càng ít đi.

Tưởng Kha không cần ở trọ tại trường nữa, mẹ hắn đã thuê một vị gia sư riêng để giúp hắn ôn tập lại chương trình học. Còn Dương Kiêu sau khi nhận được vài bức thư thông báo trúng tuyển thì mỗi ngày đều làm phiền hắn, hẹn hắn đi ra ngoài chơi.

Qua một đoạn thời gian, Đào Tư Trĩ  có một kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, Tưởng Kha khó khăn lắm mới có thể cùng cậu ở bên nhau thêm mấy ngày. Sau khi cậu đi học lại, thời gian hai người gặp nhau chỉ có mấy ngày cuối tuần. Càng không thấy được mặt cậu, Tưởng Kha lại càng muốn gặp cậu hơn, giống như bị trúng tà vậy.

Vào đầu tháng ba, Tưởng Kha có một bài kiểm tra. Sau khi bài thi viết kết thúc hắn nhìn đồng hồ, vừa hay đó lại là thời gian Đào Tư Trĩ chơi điện thoại trong giờ nghỉ trưa, hắn liền gọi thoại cho Đào Tư Trĩ.

Hắn vừa nói chuyện mình vừa thi xong cho Đào Tư Trĩ, vừa leo lên xe.

Địa điểm thi rất gần với trường THPT Minh Đức, Tưởng Kha nhìn khung cảnh thành phố ngoài cửa sổ ô tô, rồi kêu tài xế ngừng xe lại. Sau khi xuống xe, Tưởng Kha mới hỏi Đào Tư Trĩ có còn nhớ nơi cậu dẫn hắn trèo tường ra ngoài lúc hắn vừa đến Minh Đức hay không.

Đào Tư Trĩ hình như không muốn nhớ lại chuyện đó nên cậu chỉ miễn cưỡng “Có.” một tiếng.

Tưởng Kha hỏi cậu có thể đi đến chỗ đó được không, bọn họ sẽ gặp nhau ở chỗ đó. Đào Tư Trĩ im lặng một rồi từ chối Tưởng Kha: “Tôi sẽ không đến gần nơi đó đâu.”

Tưởng Kha đứng ở bên đường, nhiệt độ không khí vào tháng ba vẫn còn rất thấp, gió thổi phần phật trên đường. Trên thân cây ngô đồng nước Pháp phía đối diện ngay cả một mảnh lá cây cũng rụng sạch.

“Thế còn chỗ nào khác không?” Tưởng Kha hỏi cậu.

Đào Tư Trĩ vẫn không trả lời. Một lát sau, không biết là vì ấn nhầm hay thế nào mà cậu đột ngột cắt đứt điện thoại với Tưởng Kha. Tưởng Kha cứ thế đứng yên trong chốc lát, cũng không hề gọi lại.

Lúc Tưởng Kha chuẩn bị gọi tài xế đến đón hắn về nhà thì lại nhận được điện thoại của Dương Kiêu rủ hắn đi chơi bóng. Tưởng Kha thay quần áo để đi dá bóng, trong lúc nghỉ ngơi sau khi đá được nửa trận hắn cầm điện thoại ra xem thì thấy Đào Tư Trĩ đã gọi cho hắn đến năm, sáu cuộc điện thoại.

Hắn cầm lấy điện thoại nhìn một lúc mới gọi lại, Đào Tư Trĩ ở đầu dây bên kia nhỏ giọng nói: “Sao cậu còn chưa tới thế?”

“Tôi đã đợi cậu 36 phút rồi.” Đào Tư Trĩ hình như rất sợ bị bảo an bắt được, giọng cậu nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Tưởng Kha sững cả người, Đào Tư Trĩ lại nói tiếp: “Cậu tới nhanh lên đi, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi.”

Tưởng Kha lập tức gọi taxi đến Minh Đức, vì là chiều thứ bảy nên lượng xe cộ đi trên đường rất đông, con đường bình thường chỉ mất mười phút thì hôm nay phải đi tận hai mươi phút mới đến nơi.

Hắn xuống xe, nhìn thấy Đào Tư Trĩ đang mặc chiếc áo khoác đồng phục thật dày đứng sau song sắt, rũ tóc xuống ngẩn người, có lẽ vì cảm thấy lạnh nên chân tay cậu đều co cóng hết lại.

Tưởng Kha bước nhanh tới, gọi tên Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ ngẩng mặt lên nhìn hắn, chóp mũi cậu vì đông lạnh mà hơi ửng hồng, cậu đáp lại Tưởng Kha: “Cậu thật chậm chạp.”

Nói rồi cậu lại lấy điện thoại ra đưa cho Tưởng Kha: “Cậu giúp tôi rút thẻ trước đi đã.”

“Một cái thẻ của sự kiện Tết Âm Lịch tôi cũng không rút được.” Cậu buồn rầu nói.

Lúc Tưởng Kha giúp cậu rút thẻ, hắn vô tình chạm vào bàn tay lạnh băng của Đào Tư Trĩ. Tưởng Kha lập tức thay đổi ý định, hắn cầm lấy điện thoại cậu, sau đó lại nắm lấy cánh tay Đào Tư Trĩ, kéo cậu tới trước mặt mình rồi hôn lên đôi môi lạnh băng ấy qua một cái song sắt.

“Điện thoại của câu tôi sẽ mang về, đợi buổi tối rút hết thẻ Tết Âm Lịch tôi sẽ trả lại cho cậu sau.” Tưởng Kha nói với Đào Tư Trĩ.

“Buổi tối à?” Đào Tư Trĩ có hơi do dự nhìn Tưởng Kha.

Tưởng Kha đang định nói buổi tối không được thì giữa trưa ngày mai cũng không sao, thì Đào Tư Trĩ đã nói: “Được rồi.” Lại còn nói thêm: “Vậy buổi tối cậu đừng đến muộn nhé, bọn tôi phải tắt đèn.”

Tưởng Kha nói “Ừ.” rồi chạm vào gương mặt lạnh như băng của Đào Tư Trĩ nói xin lỗi. Nhưng Đào Tư Trĩ lại giống như nghe không hiểu, chỉ ngửa mặt lên “A!” một tiếng, rồi tới gần song sắt hôn nhẹ Tưởng Kha một cái, nói: “Tưởng Kha, cậu phải giúp tôi rút đủ đấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện