Thoát khỏi địa cầu [Vô hạn]Chương 1 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa Tác giả: Điều Văn Hoa BìnhChuyến xe buýt đi đến lãnh địa vong linh băng qua đường nhỏ lầy lội, cuối cùng đi vào đất bằng. Những nhánh cây khô héo tản ra mùi vị hôi thối, một đường xóc nảy. Trong rừng thường có sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, gây bức bối cho tài xế lái xe, làm tài xế hay đánh mạnh tay lái, miệng không ngừng chửi rủa(?).Xe chạy như bay, tài xế hết đạp chân ga lại nhấn phanh xe, tương đối thô bạo. Bên trong xe, hai hành khách cũng không một ai có biểu hiện gì là không khoẻ hay say xe cả.Một bé gái, một nam thanh niên, đều thắt đai an toàn vững vàng ngồi ở trên ghế của từng người. Chờ xe chạy ổn định trở lại, chàng trai mới lấy ra một thanh sô cô la, đi tới ngồi xuống hàng ghế phía sau chỗ bé gái ngồi.Chàng trai: “Em gái nhỏ, em đói rồi phải không?”“Ực ——”Bé gái chảy nước miếng nhìn thanh niên ngồi ở hàng ghế sau, tiếng nuốt nước miếng “ừng ực” ở trong xe an tĩnh phá lệ vang dội, chàng trai cảm thấy hơi ngại, cầm thanh sô cô la trong tay, bỗng nhiên thấy không còn thơm nữa.“…… Cho em nè!”Bé gái che miệng lắc đầu.Khóe miệng cô ứa nước miếng đều lộ ra khát vọng đối với đồ ăn thèm nhỏ dãi, rồi lại vùi đầu vào hàng ghế dựa phía trước, mãnh liệt biểu đạt ra thái độ cự tuyệt. Không biết là do có gia giáo tốt, hay là do được người lớn dạy qua rằng không được ăn đồ của người lạ đưa.Chàng trai cũng không có tùy tiện tới gần cô, mà nhẹ nhàng đặt bánh sô cô la lên bàn nhỏ trước mặt bé gái.“Anh không phải là người xấu, bao bì của sô cô la cũng không có bị rách hay mở ra, tuyệt đối không có vấn đề gì hết. Em muốn ăn thì cứ ăn đi nhé! Sắp đến trạm kế tiếp rồi, đói bụng thì làm thế nào bây giờ?”Xe buýt kêu “Chi xích” một tiếng, đã đến trạm. [ đã tới điểm đến ‘ suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa ’, mời các hành khách xuống xe! Xe buýt ngừng trong thời gian giới hạn. Xin lưu ý, mời các hành khách xuống xe! ]Chàng trai nghe tiếng loa kêu, đi đầu đứng lên.Bánh sô cô la vẫn còn đặt ở trên bàn nhỏ, bé gái cũng không có cầm lấy nó, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của chàng trai, không nhịn được lấy khăn tay chà lau khóe miệng. Một đôi mắt đói đến nỗi sáng lên màu xanh lục!Chàng trai bỗng nhiên cảm thấy lông tơ dựng hết lên, tay chân lạnh cả người. Quay người lại, chỉ nhìn thấy cô bé con đi đằng sau đang rũ đầu xuống, tự nhiên cảm thấy cô bé này có chút đáng yêu lại ngoan ngoãn, âm thầm nghĩ: Chắc do mình quá khẩn trương!Trái đất vào 22 năm trước đã nghênh đón ngày tận thế, một loại vật chất tối màu không biết là gì truyền nhiễm thông qua không khí, khó có thể bị phân hủy, làm vô số người tử vong, Trái đất đã không còn là nơi con người có thể sinh sống được nữa. Con người chỉ có thể sống tạm ở hòn đảo nhỏ bị cô lập được gọi là khu an toàn, ăn bữa hôm lo bữa mai…… Thứ vật chất tối màu đó tùy thời tùy lúc đều có thể phát triển, khu an toàn lúc nào cũng có khả năng bị phá hủy!Tất cả mọi người, chỉ cần có đủ dũng khí, đều có thể ký kết vào 《 dự án thoát ly địa cầu 》, trước khi tất cả khu vựng đều bị ăn mòn cùng người ngoài hành tinh thành lập trạm cứu hộ.(?)Đó là không ngừng hướng đến phi thuyền “ngôi nhà mới”!(?)Trong lời tuyên truyền của chính phủ, ngôi nhà mới chính là tồn tại thực sự của xã hội không tưởng. Tuy rằng là ở ngoài không gian, nhưng có trật tự ngay ngắn rõ ràng, có khi còn là nơi cư trú tiện nghi hơn cả Trái Đất. Tất nhiên, suy xét đến khả năng của cơ thể con người, cùng với việc sử dụng các nguồn viện trợ của người ngoài hành tinh(?). Người ký kết vào 《 Dự án 》 yêu cầu tuổi tác phải từ 22 tuổi trở lên, vô luận là nam hay nữ một khi vượt qua 50 tuổi, thì không thể tham gia vào 《 Dự án 》được nữa.“Này cô bé, em tên gì thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”Trên đường đi xa khỏi trạm xe, chàng trai có chút khẩn trương, một bên nói chuyện với cô bé con, một bên bình phục lại cảm xúc của mình.“Em tên Đường Nghiên Tâm!”Còn bao nhiêu tuổi, thì bé cũng không có nói.Chàng trai: “Còn anh tên là Lộ Tầm Nhất. Em biết chữ đó không?”Đường Nghiên Tâm không trả lời.Lộ Tầm Nhất cười nói: “Lộ trong con đường, Tầm trong kiếm tìm, Nhất trong duy nhất …… Lộ Tầm Nhất.”Cậu nghĩ thầm trong lòng: Cô bé con này có hơi thẹn thùng, chỉ cao có khoảng 1m3, không biết đã được mười tuổi chưa nhỉ?Tóm lại không phải là người trưởng thành! Vì vậy, chắc chắn không phải là người đăng ký tham gia vào 《 Dự án 》, mà là bất hạnh lưu lạc đến khu ăn mòn này. Còn nhỏ như vậy mà cha mẹ lại không có ở bên cạnh, quá đáng thương.Mình phải chiếu cố con bé nhiều hơn mới được!Đi tới trạm xe gần đó, đã có vài du khách đang chờ sẵn —— thường những người địa cầu sống ở những khu vực bị ăn mòn này được gọi là du khách, cũng không biết đây có phải là một loại biệt danh mỉa mai hay không, cứ như bọn họ đi đến lãnh địa vong linh này là để tham quan ngắm cảnh vậy! Trên thực tế, lãnh địa vong linh hay thế giới linh hồn nghĩa trên mặt chữ, chính là chỗ mà các vong linh trú ngụ.Vong linh, nói đơn giản thì chính là “Quỷ”.Quỷ ăn thịt người, du khách đi vào nơi đó giống như là đưa dê vào miệng cọp. Nhưng không gian trên địa cầu bị vặn vẹo, công nghệ của người ngoài hành tinh không thể để bọn họ trực tiếp đến trạm cứu hộ, chỉ có thể tự băng qua các thế giới linh hồn mà đi tới nơi.Ở trạm chờ tổng cộng có ba du khách, yêu cầu là phải có một lượng người nhất định thì cửa trạm mới có thể mở ra.Chỉ cần quan sát một chút là có thể biết ngay, ba người này cũng không hề quen biết nhau, bọn họ đứng chung nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn nhất định.Hầu hết du khách đều là những thanh niên cường tráng, một cô bé như Đường Nghiên Tâm tất nhiên rất dễ gây chú ý. Lộ Tầm Nhất đứng chắn ở trước mặt cô, giúp cô chặn lại những ánh mắt tìm tòi nghiêm cứu. Thấy đứa nhỏ có người bảo vệ, ba người đứng đó cũng không tùy tiện tiến lại gần. Không quá vài phút, lại có một chiếc xe buýt nữa ghé trạm, người đi xuống gồm ba nữ một nam.Các du khách thậm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cửa trạm trước mắt đã mở ra. Có người sợ hãi đến run rẩy, có người đầy mặt sợ hãi, có người dùng biểu tình bình tĩnh để che giấu nội tâm sợ hãi, lại không có người nào vào lúc này lui về phía sau nửa bước. Chín người trước sau đi vào bên trong cánh cửa, Đường Nghiên Tâm đi ở giữa.Trước khi vào trời còn sáng, lúc đi vào xung quanh lại là một mảnh tối đen.Bóng tối cũng không làm khó được Đường Nghiên Tâm, cô nhìn mọi thứ trong bóng tối cũng không khác gì ban ngày. Đi thẳng chừng 200 mét, cô đến một không gian trống trải —— đây là thế giới linh hồn.Con người thì không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, cần phải có sự trợ giúp của ánh sáng, cô nhanh tay lẹ mắt nhặt đèn pin trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay. Vừa mới đứng lên, đã bị người kéo lại. Là chàng trai ngồi chung xe với cô tên Lộ Tầm Nhất.Thật ra cô không muốn tới gần Lộ Tầm Nhất, thằng nhóc này cũng quá thơm, cô sợ mình không khống chế được mà cắn nó, vậy là xong đời.Nhưng nhìn thằng nhóc đứng trước người cô đây hình như đang tính bảo vệ mình. Cô còn đang đánh giá xem con nít loài người thì sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống như vậy. Kết quả chậm nửa nhịp, không kịp từ chối thì đã bị thằng nhóc này kéo ra sau lưng. Vì để bản thân trông giống một đứa trẻ loài người, cô dùng cái tay còn lại kéo vạt áo Lộ Tầm Nhất.Kỹ thuật diễn có hạn, không diễn ra được bộ dáng sợ hãi, chỉ có thể dùng động tác chắp vá.“Roèn roẹt” một âm thanh vang lên.Lộ Tầm Nhất khóe miệng run rẩy, xoay đầu nói khẽ với cô: “…… Đường Đường, hình như em kéo rách áo anh rồi???”Sức lực lớn như vậy?Cậu thật khiếp sợ!Đường Nghiên Tâm vứt vải vụn trong tay đi, thả lỏng lực đạo tiếp tục giữ chặt vạt áo bên kia của cậu, cúi đầu giả chết.Lộ Tầm Nhất: “……”Đường Nghiên Tâm giả vờ quan sát xung quanh, đồng thời mở đèn pin lên.Đây là một khách sạn lớn, ở trên treo biển “suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa”. Đá cẩm thạch tinh xảo xa hoa được lót dưới sàn, đèn chùm thủy tinh xinh đẹp, khắp nơi đều dùng màu vàng kim để điểm xuyết, nơi nơi đều thể hiện ra phong cách trang hoàng của người có tiền. Mạng nhện giăng đầy góc tường cùng với bàn ghế phủ đầy tro bụi làm cho cả tòa khách sạn trông như bị bỏ hoang, hiển nhiên nơi này đã lâu không có người đến.Cánh cửa được nạm đá dát vàng chói lóa lúc đầu giờ đã tróc sơn loang lổ, lộ ra chút cảm giác u ám quái dị. Vị trí nên để tay nắm cửa đã trống không, không có tay cầm, cũng không có khóa cửa, chỉ có ba cái khe lõm vào.Đường Nghiên Tâm: Cái này chắc là cửa trạm mà A bà đã nói.Đã có cửa vào, thì chắc chắn có cửa ra. Bất quá vào thì dễ dàng, ra thì khó. Khe lõm này hẳn là cơ quan