Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo


trước sau

Advertisement
Dương Liên cười lấy danh thiếp từ túi ra, đưa cho Đông Sam: "Nếu cô có nghi vấn gì với cái tát vừa rồi, hoan nghênh đến tư vấn tôi, tôi sẽ tận tình phục vụ cô, nhất định dốc hết sức lực." Sau đó cô như yêu tinh che miệng mình, làm bộ dạng tự trách: "Ai ya, thật xin lỗi, tôi quên mất cô cũng là luật sư."

Trong lòng Lữ Kiêu cười thầm: Người phụ nữ này quả thật không dễ chọc.

Trước khi Đông Sam nổi điên mắng người, Dương Liên rất thức thời rời đi cùng Lữ Kiêu. Ngay lúc bước ra khỏi cửa tiệm, nụ cười giả tạo cuối cùng vẫn là thoáng chốc biến mất, thay vào đó là sự im lặng bất tận.

Lữ Kiêu là một cao thủ tình trường duyệt hoa vô số, đương nhiên biết vào lúc này phòng tuyến trong lòng phụ nữ yếu ớt nhất, chỉ cần chút mê hoặc, thì có thể ngoan ngoãn lên giường. Chỉ là bây giờ, anh dường như không có suy nghĩ đó. Vì ánh mắt ngây ngốc của Dương Liên thực sự làm anh đau lòng.

Mùi vị bị bạn trai phản bội nhất định không dễ chịu đi.

"Lên xe, tôi đưa cô về nhà." Lữ Kiêu phong độ mở cửa xe cho Dương Liên.

"Hôm nay cảm ơn anh." Giọng Dương Liên trầm thấp, như mất đi âm điệu, nghe không chút tinh thần: "Còn nữa, lần trước xin lỗi."

Lữ Kiêu cố ý sờ má trái bị đánh, cười nói: "Tát tôi một cái, cô cho rằng chỉ cần xin lỗi là xong sao?"

"Hôm nay tôi không có tâm trạng, ngày khác tôi nhất định sẽ cho anh đánh lại." Dương Liên ngây ngốc, xoay người đi về hướng ngược lại. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lữ Kiêu nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, không nói lời nào nhét cô vào siêu xe của mình: "Tôi không có đam mê đánh phụ nữ. Đã thất tình rồi, vậy thì để tôi mời cô một ly đi."

Siêu xe đỏ chót gầm rú rời khỏi quán cà phê, để lại làn khói.

Dương Liên trên xe nghiêng đầu, như đang nhìn phong cảnh bên ngoài, lại như không phải. Lữ Kiêu không chịu nổi nhất chính là sự im lặng bức bối này, mở miệng hỏi: "Vừa nãy cái tát đó cô rõ ràng có thể tránh được, tại sao cô giống như không có ý tránh né?"

Dương Liên không muốn nói chuyện, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng giúp mình, nếu quá lạnh lùng dường như không hợp lẽ, hơn nữa, chọc giận cậu ba nhà họ Lữ, cô sớm muộn cũng không chịu nổi.

"Góc độ đó của cô ta, tát tôi một cái tuyệt đối có thể bị quay lại, đến lúc đó tôi có thể ngược lại kiện cô ta tội tổn thương người khác."

Từ khi cô bắt đầu muốn đánh Đông Sam, đã tính toán thật tốt tất cả kế hoạch rồi, đảm bảo mình không sao, hơn nữa lại có thể uy hiếp Đông Sam.

Cô là ngôi sao sáng tương lai của giới pháp luật, sao có thể dễ dàng bị hủy hoại tiền đồ như vậy?

"Ha, kế hoạch này thật ác độc." Lữ Kiêu không chút keo kiệt tán thưởng: "Thật xin lỗi, đã phá hoại kế hoạch hoàn mỹ của cô."

Dương Liên nghiêng đầu nhìn tên đàn ông đẹp trai tới mức phụ nữ cũng thấy thẹn không bằng, thất thểu nói: "So sánh điều này, Đông Sam dường như càng phát điên với quan hệ của tôi và anh." Như vậy cũng tốt, không cần mình ra tay thì đã có thể cho người phụ nữ đó chút dạy dỗ, dù sao cô thất tình cũng không có sức lực để đi quản vụ án nào.

"Mượn dao giết người, cô thật sự dùng rất thuận tay." Lữ Kiêu không biết nên khen hay là trào phúng.

Dương Liên cũng không có tâm trạng suy nghĩ sâu xa, nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn khen tặng.". truyện đam mỹ

Cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cậu ba nhà họ Lữ, phụ nữ anh ta ngủ qua e là dùng mấy trăm chiếc xe tải cũng chứa không hết, ngay cả phụ nữ chưa từng ngủ mà muốn leo lên giường anh cũng có thể xếp mấy con phố, lãng tử tình trường như vậy tuyệt đối không thể thích, nếu không nhất định ngay cả xương cũng không còn. Mà phương pháp an toàn nhất chính là cách thật xa người đàn ông như vậy.

Vì đàn ông như vậy quá chói mắt, chỉ cần hơi đến gần, thì sẽ bị nhuộm thành tro tàn. Thử nghĩ một chút, có người phụ nữ nào không thích đàn ông bề ngoài xinh đẹp, ấm áp phong độ hơn nữa gia tài nghìn tỷ đây?

Mà chính lúc Dương Liên quyết định muốn cách xa Lữ Kiêu một chút, cậu ba nhà họ Lữ lại không nghĩ vậy.

Lữ Kiêu và Đan Kình Hạo có chút giống nhau, đó chính là đối với người phụ nữ mà mình có hứng thú thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn để đạt được, bất kể là lợi dụng khi người ta gặp khó khăn hay dùng sự ấm áp, họ đều cảm thấy không có gì đáng trách.

Nguyễn Đào Yêu cầm sơ yếu lý lịch của mình, thất thểu ngồi trên ghế, bên cạnh cô toàn là những người cạnh tranh tràn đầy ý chí đấu tranh, mặt phát sáng bừng bừng, chỉ có cô giống như con chó nhỏ bị bắt nạt, thất thểu cúi đầu. Cô nộp mấy trăm sơ yếu lý lịch, đều như đá chìm vào biển, không dễ dàng gì dựa vào quan hệ có một công ty có thể phỏng vấn cô, cô cũng không quan tâm công ty đó làm gì, tên gì, sáng sớm đã bắt đầu đánh răng rửa mặt sửa soạn, mong có thể phỏng vấn với trạng thái tốt nhất.

Kết quả vừa tới đây, nhìn thấy những người cạnh tranh đó, sự tự tin lúc sáng đã như quả bóng bị đâm "bụp" một tiếng, không còn khí nữa. Thử nghĩ một chút, một con gà mái đột nhiên tới giữa bầy phượng hoàng, nhất định là có cảm giác không cân bằng. Cô cũng muốn so mình với quạ đen, nhưng rõ ràng cô không có thân thể nhỏ bé như quạ đen, ngược lại dùng gà mái càng thích hợp.

Nguyễn Đào Yêu thầm liếc sơ yếu lý lịch của người bên trái cô, mẹ ơi, đại học Thanh Hoa?? Dọa cô lập tức co rụt cổ lại, mà cô lắng nghe người bên trái tự giới thiệu, trời ạ, dùng tám ngoại ngữ?? Tại sao cô biết? Vì cô nghe thấy tám giọng điệu khác nhau.

Mà cô, nhìn giới thiệu lý lịch đơn giản của mình, điều duy nhất có thể lấy ra là đoạt giải ba cuộc thi tập làm văn trong trường vào cấp hai. Cô xem như không tự lượng sức, muốn lấy trứng chọi đá sao? E là người phỏng vấn nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô cũng sẽ mở rộng tầm mắt, sau đó lắc đầu liên tục, kêu cô có thể đi rồi.

Hoặc là, cô không nên đến đây để tự rước lấy nhục.

Cô nhìn số trong tay mình, lại nhìn mười mấy người số xếp trước mình, xem bộ dạng còn rất lâu mới tới phiên cô. Tranh thủ thời gian này tìm chỗ thả lỏng một chút đi, còn đợi giữa bầy phượng hoàng thế này, đừng nói đẻ trứng, e là cô ngay cả kêu thế nào cũng không biết.

Trên thế giới có một dạng người rất đáng sợ, đó chính là mù đường. Mà càng làm người ta cắn răng nghiến lợi hơn nữa là Nguyễn Đào Yêu biết mình mù đường, còn thích đi lung tung.

Cho nên nói, Dương Liên hối hận làm bạn thân của Nguyễn Đào Yêu là có đạo lý, vì người này thực sự là...có chút ngốc!

Nếu mù đường còn không xem là đáng ghét, vậy thì Nguyễn Đào Yêu không nhìn biển báo thang máy từ tầng thứ năm mươi trở lên không phải nhân viên cấm vào đã trực tiếp bấm tầng năm mươi tám, bạn có thể để cô ấy đi chết rồi.

Nguyễn Đào Yêu chớp đôi mắt ngây thơ, có sự tò mò nhất định đối với tòa nhà cao thế này, cho nên lúc đi dạo một vòng hành lang tầng năm mươi tám, cô còn có chút nghiện.

Sự tò mò hại chết một con mèo, mà có sự tò mò vô tri, vậy sẽ hại chết một đàn mèo!

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện