Thỏ Hoa Đào

Chương 20


trước sau

Advertisement
Trans: Vương Linh

Beta: Yam

Phàm là những bạn học đã kết bạn với Ninh Tây Cố thì đều phát hiện cậu đang yêu đương.

Trước kia ảnh đại diện của Ninh Tây Cố đều là loại vô cùng nghiêm chỉnh như một cán bộ già, bây giờ bỗng dưng lại đổi thành ảnh hoạt hình, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong nhóm lớp, không có cách nào khiến người ta liên tưởng đến cậu.

Họ tra được đó là ảnh đại diện đôi dân mạng hay dùng, sau đó cậu còn đột nhiên đổi một cái tên nghe sống động hơn xưa là “Ninh Anh Tuấn” nữa.

Giống như có cô gái nào đó giúp cậu đặt vậy.

Khi đem so sánh với khí chất lạnh lùng chững chạc của Ninh Tây Cố thì khác một trời một vực

Rõ ràng trong nhóm của trường, Ninh Tây Cố vẫn nói năng nghiêm túc, chẳng có chút cảm giác bong bóng hồng phấn nào, làm bọn họ không thể tưởng tượng nổi khi cậu yêu đương sẽ ra sao.

Chỉ có một người bạn cùng phòng ký túc xá của cậu từng nhìn thoáng qua sườn mặt mơ hồ của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cũng biết Ninh Tây Cố đang yêu đương với một chị gái đã đi làm, chị gái kia còn lái xe hàng hiệu giá hơn mấy chục vạn.

Bây giờ cả phòng ký túc xá đều biết cậu đang yêu đương với một chị gái đã đi làm.

Bạn cùng phòng trêu đùa cậu:

“Được lắm, dám âm thầm hẹn hò với phú bà sau lưng chúng tôi.”

“Phú bà của cậu còn chị em nào khác không? Giới thiệu cho chúng tôi đi, tôi cũng không muốn nỗ lực nữa rồi.”

Gần đây Ninh Tây Cố rất chăm đi ra ngoài, còn thường xuyên qua đêm bên ngoài, vì thế cũng thường xuyên bị trêu đùa.

Hôm nay cậu trở về ký túc xá trước giờ giới nghiêm.

Sắp đến kỳ thi cuối kì rồi thế nên mấy người bạn cùng phòng đều tạm dừng việc chơi game, tiến vào tình trạng nước đến chân mới nhảy, điên cuồng ôn tập, thấy cậu trở về thì bọn họ lên tiếng bắt chuyện.

“Ôi chao, hôm nay không ở lại nhà phú bà thị tẩm? Bị đuổi về à?”

“Lão Ninh, cậu có thể cho tôi mượn vở ghi chép một đêm không? Anh em tốt xin cậu đấy.”

“Ôi ôi ôi, học không nổi nữa rồi, tôi cũng muốn tìm một phú bà như Ninh Tây Cố, đỡ phải phiền não…”

Ninh Tây Cố cười cười, như tiểu nhân đắc chí nói: “À, ai bảo thường ngày các cậu hay trốn học?”

Cái dáng vẻ nghiễm nhiên có cả “Phú bà” và “Điểm cao” trong tay khiến người khác nhìn là muốn đánh.

Nói thì nói thế nhưng Ninh Tây Cố vẫn bước đến bàn của mình, kéo ghế ngồi xuống, lấy sách ra chuẩn bị ôn tập.

Lúc cậu mới lấy tai nghe cách âm ra chuẩn bị đeo vào thì Lư Viễn nói: “Chẳng phải ban nãy còn tỏ ra trâu bò lắm à? Học bá cũng cần ôn bài sao?”

Nhắc đến lại thấy xấu hổ, Ninh Tây Cố tự mình kiểm điểm. Từ sau khi quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu có hơi trầm mê Nhạc Quỳnh Quỳnh… Không, hình như không chỉ là hơi hơi.

Những việc có thể không làm đều bị cậu bỏ đi, cậu bỏ việc của hội sinh viên, học kỳ sau chắc chắn cũng không đi nữa.

Mục tiêu của cậu là sau kỳ nghỉ đông sẽ cua được Nhạc Quỳnh Quỳnh, nếu không được thì học kỳ sau lại tiếp tục nỗ lực. Nếu còn không được nữa thì cậu chỉ có chuyển trường thôi.

Mặc dù dạo này chơi hơi quá, thế nhưng cậu cũng không lo mình không thi được điểm cao.

Chỉ là nếu muốn đứng đầu thì cũng hơi bấp bênh, ngay cả cậu cũng phải nước đến chân mới nhảy.

Đời này của Ninh Tây Cố chưa từng biết đến cái gì là thức đêm học tập cả, đặc biệt là trong hai năm qua. Cậu cảm thấy cho dù có làm thế nào đi nữa thì trong mắt bố cậu, cậu cũng không thể sánh bằng anh hai, hơn nữa cậu không còn quan tâm đến sự đánh giá của bố, không liều mạng học tập như hồi nhỏ nữa.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không đồng ý với cậu, cho dù cậu thực sự đứng đầu thì cũng chưa chắc có thể đổi được một nụ hôn của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Nhưng Ninh Tây Cố vẫn muốn đạt được vị trí đó.

Nếu như được, thì ít nhất cậu có thể khoe khoang trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh, chọc Nhạc Quỳnh Quỳnh cười một cái cũng được.

Ninh Tây Cố làm ra vẻ học tập vô cùng chăm chỉ, mấy ngày nay chủ yếu cậu chỉ đến hai nơi là phòng thi và thư viện.

Còn phá lệ chụp một tấm ảnh bản thân đang học tập, không gửi cho ai khác ngoài Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Chị, tôi đang học hành vô cùng chăm chỉ đó nha.]

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đối xử với cậu như cũ: [Nhìn cái vẻ làm bộ của cậu kìa, sao tôi cảm thấy càng ngày trông cậu càng giống thư sinh cần được bảo vệ thế? Biết cậu là học bá rồi [Mắt trợn trắng.jpg]]

[Nhìn điệu bộ bây giờ của cậu, không thi được hạng nhất thì đừng đến tìm tôi hừ!]

Tuy Nhạc Quỳnh Quỳnh không có nói rõ, thế nhưng tần suất nói chuyện của hai người bọn họ trong mấy ngày nay còn nhiều hơn hồi trước.

Chuyện gì hai người họ cũng nói với nhau, ngay cả những việc nhỏ nhặt không đáng kể. Nhạc Quỳnh Quỳnh xem mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết bị tức chết cũng tìm cậu để phỉ nhổ, ở công ty gọi đồ ăn cũng phải chụp gửi cậu xem, trên đường thấy có chú cún đáng yêu cũng phải chụp lại để cậu nhìn thấy sự đáng yêu này, thấy có gì vui trên mạng nhất định sẽ chia sẻ với cậu.

Ninh Tây Cố cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bất cứ thứ gì Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi cho cậu, cậu đều cảm thấy thú vị.

Nếu tối nào Nhạc Quỳnh Quỳnh phải tăng ca ở công ty thì hôm đó Ninh Tây Cố sẽ không ở trong ký túc xá mà qua đêm trong căn nhà của mình, cậu sẽ thức đêm học bài, cùng cô tăng ca, thức đến tận hai giờ sáng mới nghe thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh nói làm xong việc rồi, về nhà nghỉ ngơi!

Ninh Tây Cố ngừng bút, cậu tính thu dọn một chút rồi mới đi ngủ, vừa đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên gọi điện thoại đến.

Ninh Tây Cố vừa ấn nút nghe thì đã thấy tiếng khóc của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Suýt chút nữa đã doạ Ninh Tây Cố sợ mất vía. Ngoại trừ lần đầu tiên cậu gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh ở quán bar, cô có rơi hai giọt nước mắt xinh đẹp ra, cậu chưa từng thấy cô khóc. Cô bị người khác châm chọc cũng không khóc, bị nhà xưởng gây khó dễ cũng không khóc, thế nhưng sao bây giờ lại khóc?

Chẳng lẽ trên đường về gặp phải tên háo sắc nào đó?

Ninh Tây Cố lập tức cảm thấy lo lắng.

Tình trạng hiện tại của Ninh Tây Cố có hơi bất tiện, trong miệng toàn là bọt kem đánh răng, ngay cả nói chuyện cũng không rõ chữ.

Sao Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ lựa những lúc chẳng nho nhã gì mà tìm gặp cậu thế?

Ninh Tây Cố súc miệng, tuỳ tiện lau lau mấy cái rồi mới nói: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi đến chỗ chị.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh khóc không ngừng.

Ninh Tây Cố không nói lời nào, trực tiếp chạy đến cửa chính, cầm áo khoác mặc lên người rồi nói: “Chị đang ở đâu? Tôi đến chỗ chị.”

Ninh Tây Cố mở cửa, đi được mấy bước thì ở đầu dây bên kia, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới thút tha thút thít nói: “Tôi muốn ăn tô mì ở dưới cửa hàng tiện lợi, kết quả không cẩn thận làm đổ cả rồi, hu hu hu…”

Cô vẫn tiếp tục khóc: “Bây giờ tôi lại phải làm ly mì khác… Hu hu hu…”

“Tôi còn bỏ cả bánh cá hầm vào nữa, chỉ còn mấy miếng đó thôi, bây giờ rơi hết trên đất rồi, hu hu hu…”

“Nước mì còn đổ cả lên áo khoác lông cừu của tôi nữa, đắt lắm đó, không biết giặt có sạch được không nữa hu hu hu…”

Ninh Tây Cố dừng bước, cậu nín cười nói: “Vậy bây giờ còn cần tôi đến chỗ chị không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn đang khóc, tâm trạng không tốt nói: “Tới làm gì? Tôi bảo cậu tới hồi nào? Cậu tới thì mì của tôi cũng không trở lại như ban đầu được, cậu đừng tới, tôi thấy cậu lại càng phiền, cậu chuyên tâm học tập đi! Ngày mai thi thật tốt cho tôi.”

Ninh Tây Cố hiểu ra, chắc hẳn dạo gần đây áp lực công việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh quá lớn.

Cậu đã bước xuống lầu rồi đi đến chỗ đỗ xe. Để đề phòng tình huống bất trắc, cậu đã chuẩn bị trước một chiếc ở đây, thế nhưng bình thường cậu không hay lái nó.

Ninh Tây Cố biết cửa hàng tiện lợi mà Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, là cửa tiệm nằm ở dưới công ty cô.

Lúc Ninh Tây Cố đến nơi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh đã không còn khóc nữa, đang ngồi trước bàn, chẳng có tí hình tượng nào mà cầm khăn lau nước mũi, mũi nhỏ hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng.

Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cậu: “Cậu tới thật à?”

Nói thật bây giờ trông Nhạc Quỳnh Quỳnh không lộng lẫy động lòng người mà còn có chút tiều tuỵ, mặt để mộc, quầng thâm nghiêm trọng, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng kỳ lạ là Ninh Tây Cố không hề cảm thấy cô xấu chút nào.

Ngược lại còn có chút vui vẻ, lần đầu cậu nhìn thấy một dáng vẻ khác của cô.

Ninh Tây Cố cũng không nhận ra giọng nói của cậu trở nên ngọt ngào và mềm mại, cậu cẩn thận từng li từng tí nói: “Bởi vì nghe thấy chị khóc.”

Mặt mày Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ ửng: “Thế nên mới gấp gáp đến chứng kiến bộ dáng đáng xấu hổ này của tôi?”

Ninh Tây Cố trịnh trọng, thành khẩn nói: “Không phải, tôi lo cho chị.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu, trong lòng có hơi ngượng ngùng.

Thực ra thì cường độ làm việc của cô trước nay vẫn rất lớn, nhưng cô là một người không tim không phổi, cứ mỗi lần nghĩ tới mình kiếm được nhiều tiền như vậy thì tinh thần lại được vực dậy, không hề cảm thấy mệt. Mỗi ngày cô còn bớt chút thời gian tìm niềm vui cho mình, xoa dịu tâm hồn, ban đêm ngủ cũng ngon giấc, chẳng có phiền não gì.

Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những lúc cô sụp đổ như bây giờ, cô khóc một hồi là xong chuyện. Trước đây cô cũng từng nói với Cừu Tuấn, thế nhưng Cừu Tuấn lại trả lời cô thế này: “Việc làm ăn kinh doanh của em lúc lên lúc xuống, không thực tế, em tìm một công việc bình thường ổn định chút không được sao? Sau này cũng có thời gian chăm lo cho gia đình, cho dù không đi làm cũng không sao, anh nuôi em.”

Ninh Tây Cố ngồi xuống bên cạnh Nhạc Quỳnh Quỳnh, hỏi: “Ăn xong chưa? Tôi đưa chị về đến dưới lầu nhà chị.”

Bỗng dưng Nhạc Quỳnh Quỳnh lại hỏi một câu rất không liên quan: “Cậu cảm thấy tôi ép bản thân mệt như vậy có ngốc không?”

Ninh Tây Cố vẫn mang phong cách thanh cao nói: “Nếu là tôi, tôi cũng muốn làm đến mức tốt nhất.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nín khóc mỉm cười: “Vẫn là bé thanh cao cậu lợi hại nha, tôi sẽ chờ xem cậu có thi được hạng nhất hay không.”

Ninh Tây Cố thấy cô cười thì nhẹ nhõm trong lòng, sau đó tiếp tục dỗ cô: “Nếu không được hạng nhất thì cả kỳ nghỉ đông này tôi sẽ không đến tìm chị nữa. Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp.”

Hiển nhiên là Nhạc Quỳnh Quỳnh đã vui vẻ trở lại, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi nói: “Sinh viên các cậu quả nhiên có nhiều thời gian, tối muộn thế này cũng có thời gian chạy đến tìm tôi.”

Ninh Tây Cố vào cửa hàng tiện lợi, tự móc tiền túi mua cho Nhạc Quỳnh Quỳnh một túi đồ ăn vặt mà cô thích: “Tặng chị này, chị gái.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ một tiếng: “Mới tiêu một ít tiền đã muốn dỗ tôi? Tôi không cần cậu đưa về, tự tôi lái xe về, cậu trốn khỏi ký túc xá vào giờ này là muốn ở ké nhà tôi phải không? Tôi không thể cho cậu vào.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa cho Ninh Tây Cố ba trăm đồng: “Cậu tự tìm khách sạn nghỉ một đêm đi!”

Ninh Tây Cố hơi tiếc nuối nhận lấy tiền.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn sơ qua túi đồ ăn vặt mà Ninh Tây Cố chọn, tất cả đều là thứ cô thích ăn. Đây chỉ là một chi tiết rất rất nhỏ, nhưng ít nhất có thể chứng minh Ninh Tây Cố có nhớ đến sở thích của cô. Nói thật cho dù có là bố mẹ cô thì chưa chắc đã có thể nhớ kỹ như vậy.

Cậu trai bao này làm việc cũng có tâm lắm. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm.

“Trở về đi.” Cô đứng dậy nói: “Tôi lái xe đưa cậu trở về khách sạn gần trường học cậu.”

Hai người cùng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Lúc đi qua một chỗ rẽ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trông thấy một chiếc xe thể thao đậu ven đường, cô nhìn qua nhìn lại mấy lần sau đó mắng một câu: “Mẹ nó, Aston Martin. Xe ai đây? Quả nhiên kẻ đáng ghét nhất là người có tiền!”

Ninh Tây Cố đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm, trong lòng trả lời: Xe tôi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tới gần xe của mình, ánh đèn sáng lên, cô nói: “Lên xe đi! Tối rồi, tôi đưa cậu về.”

Ninh Tây Cố nói: “Vòng tới vòng lui như vậy thì làm phiền chị quá. Không sao cả, đợi thêm chút nữa thì có thể bắt chuyến xe muộn về.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự một chút: “Thật sự không cần tôi đưa về?”

Ninh Tây Cố nghĩ, nếu chị kiên trì thì tôi có thể miễn cưỡng ngồi, thế nhưng cậu lại dối lòng nói: “Không cần.”

“Ừ.” Nhạc Quỳnh Quỳnh lên xe: “Vậy đi đường cẩn thận đó.”

Ninh Tây Cố: “…”

Ninh Tây Cố yên lặng nhìn theo chiếc xe của Nhạc Quỳnh Quỳnh đi xa, không nói lời nào một lúc lâu, sau đó cậu bước lên chiếc xe bị Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng, quay về nhà.

Đương nhiên Ninh Tây Cố không dùng tiền Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa để thuê phòng, mà cất chúng với số tiền trước đó nhận được.

Số tiền Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa càng ngày càng nhiều, cậu góp được một xấp tiền mỏng, còn trịnh trọng cất nó vào trong két sắt.

Bởi vì phải thức đêm cùng cô, còn ra đường lúc nửa đêm thế nên Ninh Tây Cố chỉ ngủ được tầm hơn ba tiếng đã phải nghênh đón kỳ thi chuyên ngành vào sáng hôm sau.

Tuần thi mười ngày đã kết thúc, kỳ thi cuối kỳ đã hoàn thành.

Sinh viên lũ lượt xách đồ về nhà.

Ninh Tây Cố nghỉ ngơi một ngày, sau đó cậu lại đến công ty thực tập.

Phần công việc thực tập này là do bố cậu sắp xếp từ sớm.

Địa điểm thực tập là chi nhánh công ty của nhà họ Ninh ở Giang Thành.

Nhưng trong công ty không có ai biết cậu là con trai của vị Boss đứng đầu công ty.

Truyện convert hay : Mất Trí Nhớ Sau Ta Thành Pháp Y Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện