Thiếu Soái Hay Ghen Mỗi Ngày

Muốn chết thì chết xa một chút.


trước sau

Advertisement

Chương 4: Muốn chết thì chết xa một chút.

Nghe lời nói của Mộc Cẩm Nhu, trong lòng Mộc Vãn như có mười nghìn con cừu bay ngang qua, đúng là thời đại cởi mở, ai đến hầu hạ chồng còn phải nhường nhịn lẫn nhau, đối với người tôn trọng luật một vợ một chồng, bảo vệ hôn nhân như Mộc Vãn, người chồng này ấy mà, ai thích thì người đó lấy, cho cô thì cô cũng không thấy hiếm lạ.

Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy, thế là hỏi đầy tớ: “Cậu có nói việc em gái tôi ngã xuống giếng cho Thiếu soái nghe không? Em gái tôi yếu ớt, vừa rơi xuống giếng sợ rằng sẽ bị bệnh phong hàn gì đó, còn cần Thiếu soái nghĩ cách, tìm một bác sĩ khám cho an toàn.”

Đầy tớ nghe thấy, đầu tiên nhìn Mộc Vãn đứng cách đó không xa, do dự một lúc mới mở miệng: “Thưa bà hai, tôi đã nói rõ ràng việc của Thiếu phu nhân với Thiếu soái rồi, Thiếu soái… Thiếu soái nói, bảo Thiếu phu nhân lần sau muốn nhảy giếng thì chọn nơi xa một chút, đừng làm bẩn nguồn nước uống trong phủ.”

Phụt!

Không biết là ai đứng trong đám người không nhịn được bật cười.

Tất nhiên Mộc Vãn cũng nghe thấy, tuy bọn họ không có tình cảm gì đó, nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu vậy sẽ khiến cô quá lúng túng, không nhịn được âm thầm nguyền rủa người đàn ông vô tình kia bị bất lực, bất lực, bất lực.

Trong mắt Mộc Cẩm Nhu thoáng hiện ra ý mỉa mai, nhìn thoáng qua bên kia, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đừng đứng ở đây nói linh tinh, sao Thiếu soái có thể nói lời như vậy được, còn không đến chỗ quản gia nhận phạt gậy đi.”

Tên đầy tớ đột nhiên bị ăn gậy không rõ lý do, tất nhiên cũng tỏ ra uất ức, thầm nhủ trong lòng bản thân gặp xui xẻo.

“Em gái, đừng nghe cậu ta nói bậy, chắc chắn không phải Thiếu soái nói ra lời này.” Mộc Cẩm Nhu nhìn về phía Mộc Vãn, dịu dàng an ủi: “Trước tiên em cứ về nghỉ ngơi đi, đợi Thiếu soái bớt chút thời gian, chị chắc chắn sẽ nói nhiều lời tốt trước mặt anh ấy, chờ anh ấy hết giận, sẽ đi thăm em.”

Giọng điệu bà chủ gia đình này, cứ như Thiếu soái có đi thăm Mộc Vãn hay không phải dựa vào một câu nói của cô ta, Mộc Vãn không còn chút sức nào, cũng lười

Advertisement
so đo lời nói với cô ta, dù sao cô cũng không thèm quan tâm Thiếu soái gì đó, càng khinh thường ghen tuông tranh giành tình cảm, cô ta muốn nói cái gì cứ tùy cô ta.

Mộc Vãn mỉm cười ừ một tiếng, “Thật sự khiến chị phải lo lắng rồi, cơ thể em rất tốt, không làm phiền Thiếu soái phải lãng phí thời gian.” Nói xong liền sải bước đi đến biệt viện của mình.

“Vẫn không có quy củ như trước đây.” Bà ba khẽ xì một tiếng, lại nắm tay Mộc Cẩm Nhu: “Cẩm Nhu, Thiếu soái quay về rồi, con phải biểu hiện tốt một chút mới được.”

Mộc Cẩm Nhu lại tỏ vẻ khó xử lắc đầu: “Bà nội, em gái vừa phải chịu hoảng sợ lớn đến thế, cháu nên ở bên em ấy. Hơn nữa, em gái yêu thương Thiếu soái sâu sắc, sợ rằng nghe thấy lời vừa rồi sẽ đau lòng khổ sở. Lần này Thiếu soái quay về cũng sẽ ở lại một thời gian, cháu cũng không cần quá vội vàng…”

Lão phu nhân tỏ ra không vui phản đối ý kiến của cô ta: “Tính cách của cháu và em gái cháu đúng là cách một trời một vực, cháu móc hết tim gan đối xử tốt với nó, nhưng nó lại coi cháu là kẻ thù, cháu muốn đi theo nó, có lẽ cũng bị đứa đàn bà đanh đá này mắng chửi, chuyện này do bà nội làm chủ, cháu cứ ở cạnh chồng của cháu đi.”

Mộc Cẩm Nhu do dự một lúc mới cô mà gật đầu: “Vậy cháu nghe theo bà nội.”

Bà ba tỏ vẻ hào hứng: “Nhân lúc Thiếu soái ở trong phủ mấy ngày, sớm để lão phu nhân ôm chắt trai đi, kéo dài hương khói cho Lăng gia chúng ta.”

Bà ta nói xong, khuôn mặt Mộc Cẩm Nhu đỏ bừng, những người khác đều mỉm cười, cứ như thật sự có việc vui, ngay cả trên đuôi lông mày của lão phu nhân cũng hiện rõ vẻ vui mừng, nếu Mộc Cẩm Nhu mang thai, bà cụ sẽ lên làm bà cố, đúng là một việc vui lớn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện