Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 37: Giao cho anh


trước sau

Advertisement

Tần Hữu Bân sửng sốt, cẩn thận hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”

“Tôi nói quên đi.”

“Không phải, cậu nói gia đình tôi làm nhà cậu phá sản?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào!” Tần Hữu Bân theo bản năng bảo vệ gia đình của mình, cậu ta lập tức phủ nhận, sau đó đụng phải ánh mắt bình thản, trầm tĩnh của Giản Nhất mới từ từ tin là thật. Trong lòng đột nhiên cả kinh, cậu ta đã từng nghe thấy ba mẹ mình nói muốn xử lý Giản Nhất, chẳng lẽ là khiến gia đình cô phải phá sản? Tại sao? Mặc dù Giản Nhất không tốt, mặc dù có chút ương ngạnh không hiểu biết, nhưng cô chưa làm tổn thương cậu ta một chút nào, ba mẹ cậu ta tại sao lại như vậy?

“Thôi bỏ đi, sau này chúng ta mỗi người một hướng.” Giản Nhất nói.

Tần Hữu Bân gục đầu xuống, chưa thể khôi phục lại thần trí sau tin này.

Cô chờ một lát, sau đó mới nói: “Được rồi, tạm biệt.” Rồi quay lưng bước đi.

“Giản Nhất.” Tần Hữu Bân hô lên một tiếng.

Cô dừng bước nhưng không quay đầu.

“Bây giờ cậu không còn thích tôi nữa sao?”

“Ừ, không thích.”

“Vậy cậu thích ai?”

“Người nhà của tôi, bạn bè tôi.”

“Còn tôi tính là gì?”

“Một người qua đường.”

Cô trả lời dứt khoát sau đó tiếp tục bước đi, Tần Hữu Bân có gọi thế nào cô cũng không hề quay lại.

Tần Hữu Bân chăm chú nhìn theo bóng lưng Giản Nhất, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu ta nhìn theo bóng lưng của cô mờ dần, lần đâu tiên trái tim đau như vậy, trước kia cậu ta cũng từng để lại bóng lưng của mình cho cô rất nhiều: “Giản Nhất!”

Giản Nhất đã về đến cửa Like.Giản, sắp xếp lại tâm tình của bản thân, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Tiểu Đồng và lũ trẻ đãng đứng ở cửa hàng điện thoại, bên cạnh là dàn âm thanh đặt ở lối vào cửa hàng, mấy đứa nhóc vừa lắc lư vừa cười đùa theo âm nhạc, tiểu bạch cẩu cũng nhảy tới nhảy lui xung quanh, vui đến quên trời đất.

“Tiểu Đồng.”

Cô bé không nghe thấy.

Cô lắc đầu bật cười, xoay người đi vào trong tiệm tiếp nhận công việc trên tay mẹ Giản, để bà dẫn Cố Tiểu Đồng đi bệnh viện chăm sóc ba Cố, nghe bác sĩ nói người nhà thường xuyên ‘giao lưu’ có thể giúp người bệnh thanh tỉnh.

“Một mình con làm được không?” Mẹ Giản lo lắng.

“Bình thường không phải chỉ có một mình mẹ à? Sao đến lượt con lại không được?” Bây giờ việc buôn bán đã khá khẩm hơn trước, mỗi ngày mẹ Giản ngoài việc chú ý đến Cố Tiểu Đồng ở bên ngoài, thì không ngừng làm bánh ngọt, vô cùng vất cả: “Có Thụy Thụy và Phán Phán hỗ trợ con mà.”

Mẹ Giản mỉm cười: “Không phải con nói hai ngày nữa sẽ có ba thợ làm bánh đến à? Tới lúc đúng chúng ta sẽ nhàn hơn rồi.”

“Dạ.” Cô gật đầu: “Qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn, mẹ dẫn Tiểu Đồng đi gặp ba đi, cố gắng nói chuyện nhiều với ông ấy một chút.”

Mẹ Giản vừa buông công việc trên tay xuống vừa nói được.

“Đi nhanh đi nhanh.” Giản Nhất thúc giục.

Mẹ Giản đột nhiên lại nói: “Đúng rồi Giản Nhất, không phải hai ngày nữa con thi tháng đợt ba sao?”

“Không nhất định ạ, lần một thi kiến thức của lớp mười, lần hai thi kiến thức lớp mười một. Con nghe lớp trưởng nói lần thi này muốn mô phỏng đề thi đại học, toàn thành phố sẽ dùng chung một đề, cho nên sẽ chậm lại nửa tháng mới thi.”

Mẹ Giản nghe xong lại hỏi: “Vậy con ôn tập đến đâu rồi?”

“Mẹ yên tâm, không thành vấn đề.”

Lúc này bà mới mỉm cười đi thay quần áo, nghĩ đến việc đi gặp Cố Trường Dũng tinh thần cũng phấn chấn hơn, giúp Cố Tiểu Đồng bọc kín mít, nhét tiểu bạch cẩu vào giỏ xe phía trước, sau đó Cố Tiểu Đồng vẫy tay nhỏ nói: “Tạm biệt chị.”

“Tạm biệt.”

Hai người vừa đi, Giản Nhất lại chuyên tâm làm việc cho đến khi bánh ngọt bán hết.

Võ Thụy Thụy và Uông Phán Phán tan tầm rời đi, hai người Tiểu Chu, Vương Miễn cũng ra về.

Trong tiệm chỉ còn lại một mình cô, Giản Nhất bắt đầu cọ rửa chuẩn bị kết thúc công việc, lúc này lại có thông báo tin nhắn Wechat, là Lạc Nham gửi đến. Anh hỏi cô những kế hoạch cho ngày mai, Giản nhất tháo bao tay ra gõ chữ một hồi lại đeo vào rửa chén đĩa, có lẽ vì hơi bất tiện nên cô đã cố định điện thoại trên giá đỡ cạnh bồn rửa, gọi video trò chuyện.

Lạc Nham đang ngồi trong văn phòng nhìn thấy cuộc gọi video, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh soi gương, xác định mọi thứ vẫn tốt mới quay lại nhấn nút ‘chấp nhận’, nói với Giản Nhất việc thuê căn nhà hai tầng vào ngày mai và những bước trang trí.

“Mai là thứ hai.” Anh nhắc nhở.

“Ừm.”

“Em còn phải đi học.”

“Đúng vậy.”

“Cho nên việc thuê nhà, trang trí, tìm công nhân cứ giao cho tôi làm.”

Đông tác trên tay cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh qua màn hình điện thoại.

Cây bút trong tay Lạc Nham khẽ vạch một đường trên mặt giấy, anh ngước mắt nhìn lại cô, mỉm cười: “Quyền quyết định là của em.”

“Được.”

“Chị ơi.” Đúng lúc này vang lên tiếng gọi của Cố Tiểu Đồng ở bên ngoài cửa tiệm.

“Ơi!” Cô đáp lại, sau đó nói với Lạc Nham: “Lạc tiên sinh, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta liên lạc sau nhé.”

Trái tim Lạc Nham chợt run lên vì câu ‘liên lạc sau’ này, anh cười nhẹ gần đầu nói được.

Giản Nhất kết thúc cuộc gọi video.

Cố Tiểu Đồng đã nhanh chóng chạy vào, theo sau vẫn là tiểu bạch cẩu, cô bé bổ nhào vào lòng Giản Nhất: “Chị, chị.”

“Ừ ừ ừ.” Cô vừa cười vừa đáp ba tiếng.

Mẹ Giản cũng mỉm cười đi vào.

“Tình trạng của ba sao rồi mẹ?”

“Bác sĩ nói mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt nhất.”

“Tuyệt quá.”

“Ừ.” Lông mày của mẹ Giản cong lên khi bà cười.

Cố Tiểu Đồng tranh công: “Ba ba sẽ sớm khỏe lại.”

Hai người đều bật cười.

Ngày hôm nay vừa phong phú lại vừa may mắn, một là đã ký hợp đồng đối tác với Lạc Nham, hai là tìm được Cố Tiểu Đồng bị đi lạc, ba là nói rõ ràng mọi chuyện với Tần Hữu Bân, bốn là sức khỏe của ba Cố ngày càng tốt hơn. Giản Nhất ngồi trên giường nghĩ lại, sau đó nới với mẹ Giản chuyện Cố Tiểu Đồng suýt nữa đi lạc, làm bà sợ toát mồ hôi lạnh.

“Cố gắng vất vả thêm mấy ngày nữa, chờ căn nhà hai tầng kia hoàn thành, chúng ta sẽ có thời gian cho Tiểu Đồng hơn.” Giản Nhất an ủi.

“Ừ.” Bà nắm chặt bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng.

“Sang năm có thể đi nhà trẻ rồi.”

“Đúng vậy, lớn lên phải đến nhà trẻ học.” Mẹ Giản sờ đầu dưa hấu nhỏ.

Còn về chuyện của Tần Hữu Bân, cô không định nói với mẹ Giản.

Buổi sáng thứ hai Giản Nhất đến trường, trong giờ giải lao cô ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, nghe thấy bạn học lớp 12/1 bên cạnh kháo nhau hôm nay Tần Hữu Bân không đi học, dường như từ khi Tần Hữu Bân đi học đến nay đây là lần đầu tiên không đến lớp, làm cho các bạn phải kinh ngạc một phen.

Cô nghe vào tai nhưng cũng không để ý quá nhiều.

Thứ ba Tần Hữu Bân vẫn không đến trường, Tưởng Tiếu Tiếu đi qua cửa sổ nhìn thấy Giản Nhất chỉ mỉm cười không nói nhiều.

Cuối cùng đến thứ tư, Tần Hữu Bân cũng đi học, vừa vặn Giản Nhất đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cậu ta mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, đeo cặp trên vai, cúi đầu yếu ớt đi theo lối vào lớp 12/1, đi qua cửa sổ nơi Giản Nhất ngồi liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Giản Nhất đã sớm biết cậu ta đi đến cửa sổ, cô cúi đầu nghiêm túc đọc sách, tất nhiên cũng không biết ba ngày qua Tần Hữu Bân đã gầy đi một vòng.

Vẫn như những ngày khác, Tần Hữu Bân đến trường học sau đó ra về cùng Tưởng Tiếu Tiếu, Giản Nhất cũng không nghĩ nhiều, chàng trai mười bảy mười tám tuổi sao có thể nhớ kỹ một việc nào đó được, sẽ nhanh quên thôi. Cô vừa chuyên tâm trang hoàng căn nhà hai tầng với Lạc Nham, vừa đón kỳ thi tháng thứ ba.

Thi xong, căn nhà hai tầng cũng đã hoàn thành bước trang trí dưới bàn tay của Lạc Nham, không thể không thừa nhận hiệu suất làm việc của anh rất rốt, anh đã tân trang lại căn nhà trở nên khá ấn tượng trong khoản kinh phí dự toán, phong cách tự nhiên bằng vật liệu gạch đỏ xi măng xanh, vừa tự nhiên lại ấm áp. Bàn ghế, tủ trưng bày và chỗ ngồi trên lầu đều rất tinh tế, khác biệt hẳn so với các quán cà phê và tiệm bánh ngọt ở nơi khác. Ngồi bên cửa sổ lầu hai có thể nhìn ngắm những những tòa nhà cao tầng ở phía xa, lại có thêm một không gian xanh thoáng đãng, yên tĩnh và thanh bình.

“Đây được gọi là kiểu trang trí thượng lưu bằng giá thấp nhất.” Giản Nhất tán thưởng.

Lạc Nham chỉ cười không nói gì.

Cô quan sát xung quanh, mỗi một chi tiết đều phải kinh ngạc cảm thán: “Lạc tiên sinh, anh thật lợi hại.”

Lạc Nham cười nhẹ: “Gọi tôi là Lạc Nham, em gọi một tiếng Lạc tiên sinh, tôi cứ tưởng mình già lắm rồi.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Lạc Nham.”

“Ừ.”

“Cảm ơn nha.”

“Khách khí rồi.”

Hai người xem kỹ lại một lần nữa, cả hai đều rất hài lòng, từ lầu hai đi xuống bãi đỗ xe, cô nhìn anh, anh lại nhìn cô.

Lạc Nham lên tiếng: “Cứ thử trước đã nhé.”

“Ừm.” Cô gật đầu: “Ngày mai bàn với ba vị sư phó, để hai người qua bên này, sau đó chúng ta sẽ chờ thời cơ đến.”

“Chính xác.”

“Sắp đến Giáng Sinh rồi.” Anh nhìn vào màn đêm đen nhánh.

Giản Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đến Giáng sinh sẽ càng bận hơn.”

Anh cười cười: “Ý tôi không phải vậy.”

“Vậy là ý gì?” Cô hỏi: “Trong đêm Bình An, lễ Giáng Sinh không phải việc kinh doanh của chúng ta sẽ có chuyển biến sao?”

“Đúng vậy.” Anh không phủ nhận, nghĩ cô đang học lớp mười hai, tốt hơn không nên tạo thêm gánh gặng, anh chuyển chủ đề: “Em thi thành tích thế nào?”

“Cũng khá tốt, cuối tuần sẽ có điểm.”

“Chỉ còn 200 ngày nữa là thi đại học rồi.”

“Đúng vậy.”

“Nghĩ đến sẽ vào đại học nào chưa?”

“Một trường đại học bất kỳ trong thành phố là được”

“Không rời khỏi Nam Châu?”

“Không đi.”

Không đi…Lạc Nham đột nhiên cảm thấy vui sướng trong lòng, cổ họng chuyển động cơ hồ muốn buột miệng thốt ra nhưng phải dừng lại, một câu “không đi” này như liều thuốc an thần khảm vào đáy lòng anh, bình yên nằm ở đó. Anh nghĩ cô còn nhỏ như vậy, thời điểm này thi đại học là quan trọng nhất, chờ một chút nữa, chờ cô lớn thêm một chút nữa.

“Giản Nhất.” Cách đó không xa có người gọi.

Cô nâng mắt nhìn sang, thì ra là Tiểu Chu, cô sửng sốt trong giấy lát, một người luôn lạc quan vui vẻ như Tiểu Chu sao đột nhiên tinh thần sa sút như vậy?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện