Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 32: Đối đầu


trước sau

Advertisement

Giản Nhất mỉm cười, định rời mắt đi thì thoáng nhìn thấy chuỗi ký tự Tiếng anh trên tờ giấy.

“Chị, mèo con.” Ngón tay bụ bẫm của Cố Tiểu Đồng muốn chọc vào tờ giấy.

Giản Nhất vội nghiêng người ngăn lại.

Cố Tiểu Đồng cũng biết mình không thể đụng vào đồ của người khác, nhanh chóng thu tay nhỏ lại, ngoan ngoãn dựa vào ngực Giản Nhất không lộn xộn nữa.

Giản Nhất vuốt ve đầu dưa hấu nhỏ, lại muốn nhìn kỹ hàng chữ tiếng Anh trên tờ giấy, đúng lúc Lạc Nham trở lại.

Anh không những cầm theo quần áo len cho cầu cầu, chính mình cũng thay bộ trang phục giản dị, áo sơ mi xanh đậm và quần âu màu trắng, đôi chân dài bước đi vững vàng, càng tôn thêm khí chân ưu nhã tuấn tú.

Đẹp mắt nha.

“Đi thôi.” Lạc Nham nói.

Giản Nhất: “Đi đâu?”

“Tắm cho cầu cầu.”

“À, được.” Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng đứng lên, đi theo Lạc Nham lên cầu thang, tiểu bạch cẩu đuổi theo sau.

Mới bước lên hai bậc, Lạc Nham đột nhiên xoay người.

Giản Nhất giật mình, làm gì vậy?

Cố Tiểu Đồng tròn xoe mắt nhìn Lạc Nham.

Lạc nham nhìn Giản Nhất, nhấp miệng nói: “Để tôi ôm con bé.”

“Không sao, tôi ôm được.”

“Con bé có vẻ nặng.” Ý muốn nói Cố Tiểu Đồng béo.

Cô bé nhìn thẳng Lạc Nham chằm chằm, không lời nào phản kháng.

“Không có, Tiểu Đồng rất nhẹ, tôi có thể ôm được.

Nói vậy Lạc Nham mới tiếp tục lên lầu, Giản Nhất ôm Tiểu Đồng đi theo.

Hai cánh tay Cố Tiểu Đồng vòng quanh cổ của cô, khuôn mặt nhỏ dán vào mặt khiến lòng Giản Nhất mềm nhũn.

Bước vào phòng tắm nhỏ của cầu cầu, Lạc Nham đem những đồ tắm rửa giải thích một chút, chưa đợi anh xuống tay, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đã mở nước, bỏ cầu cầu vào bồn tắm.

Lạc Nham há miệng: “Hai người….”

“Chị ơi, em tắm cho cẩu cẩu, tắm cho cẩu cẩu.” Âm thanh non nớt của Cố Tiểu Đồng đầy thích thú.

“Được, em tắm cho cầu cầu nha.” Cô kéo cao tay áo của Tiểu Đồng, làm lộ ra cánh tay non mềm bụ bẫm.

Giản Nhất cũng tự vén tay áo.

Lạc Nham nhìn khung cảnh này, khóe miệng nhẹ dương lên, vươn tay đem những dụng cụ trừ khuẩn đưa cho Giản Nhất.

Cô mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lạc Nham: “Không có gì.”

Lúc này Giản Nhất mới nhớ đây là nhà Lạc Nham, không phải Cố gia, vì thế quay đầu cười nhìn anh: “Ngại quá, quấy rầy anh rồi, chúng tôi tắm cho cầu cầu xong sẽ đi ngay.”

“Cần tôi giúp một tay không?”

“Không cần không cần, anh cứ làm việc của mình đi, em gái tôi rất thích cầu cầu.”

Lạc Nham gật đầu nói được, xoay người ra khỏi phòng tắm, nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nói cười vui vẻ, thi thoảng lại có tiếng chó sủa, anh không hề tức giận khó chịu mà lại có cảm giác thích thú lạ lẫm, Lạc Nham chợt nhận ra ngôi nhà lạnh lẽo này dường như đã có một chút hơi người.

Vốn dĩ anh muốn làm việc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến phòng tắm nhỏ của cầu cầu, quan sát Giản Nhất đang ngồi bên cạnh bồn tắm, áo sơ mi được vén lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng mịn. Lạc Nham không thể rời mắt, một lúc sau, anh chuyển tầm mắt sang sườn mặt của cô, vầng trán đầy đặn mịn màng, sống mũi cao thẳng, bờ môi căng mọng…Thật sự rất đẹp.

“Cẩu cẩu, đừng nhúc nhích, chị lau lau cho em.”

Giọng nói ngọng nghịu nho nhỏ kéo Lạc Nham đang thất thần trở về, anh nhìn Cố Tiểu Đồng đang cúi người thơm thơm cái mũi cầu cầu.

Cầu cầu cũng thè lưỡi liếm mũi nhỏ của cô bé, chọc cô bé cười khanh khách hạnh phúc.

Giản Nhất cũng cười rộ lên.

Lạc Nham vô cớ vui vẻ theo, trách không được cầu cậu lại thích ở Cố gia như vậy, là anh anh cũng…Lạc Nham không để mình suy nghĩ lung tung, xoay người ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng khách ngồi.

Chờ đến khi Giản Nhất và Tiểu Đồng bước ra, lông của tiểu bạch cầu đã được sấy khô, trông rất sạch sẽ được Cố Tiểu Đồng ôm vào ngực, đôi mắt nó thỏa mãn híp lại.

“Lạc Tiên Sinh.” Giản Nhất lên tiếng.

Lạc Nham ngẩng đầu hỏi: “Xong rồi?”

“Ừm, cảm ơn anh.”

“Không có gì, mọi người chiếu cố cầu cầu thật tốt.”

“Cũng nhờ anh cho bọn tôi cơ hội chăm sóc nó.” Giản Nhất mỉm cười.

Lạc Nham cũng mỉm cười.

Giản Nhất thấy không còn chuyện gì, cho nên nói: “Chúng tôi về đây.”

Lạc Nham im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đưa hai người về.”

“Không cần đâu, bọn tôi chạy xe đến.”

“Để xe đạp điện lên xe đi.”

“Không cần.” Giản Nhất kiên trì: “Tôi chạy xe đạp điện về tiện hơn, cũng không xa lắm.”

Cuối cùng Lạc Nham cũng không tìm được lý do đưa Giản Nhất về, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy xe đạp điện chở Cố Tiểu Đồng rời đi. Cầu cầu đối với anh một chút lưu luyến cũng không có, nhưng chính anh lại có chút quyến luyến bọn họ. Đứng ở cửa trông theo cho đến khi Giản Nhất rẽ vào chỗ ngoặt anh mới quay lại phòng khách, cầm bút chì vô thức vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng.

Đến khi vẽ xong, anh mới nhận ra mình đã vẽ lại khung cảnh Giản Nhất tắm cho tiểu bạch cầu, chăm chú ngắm một hồi, sau đó viết hai chữ ‘Giản Nhất’ lên bức tranh, một lúc sau lại thêm chữ “Like” phía trước, sau một lúc lại đem chữ ký hiệu “” trong chữ ‘like’ xóa đi, đổi thành “Like Giản Nhất.”

Anh nhìn nhìn lại thêm dấu “” vào.

Sau một lúc lại xóa dấu “”.

Qua một lúc lại thêm, sau đó lại xóa.

Giản Nhất hoàn toàn không biết được chuyện này, sau khi cô chở Cố Tiểu Đồng về đến tiệm, giao thẻ ngân hàng cho mẹ Giản để bà dẫn Tiểu Đồng đến cửa hàng trong trung tâm thương mại mua quần áo. Nhưng mẹ Giản lại cảm thấy cửa hàng trong trung tâm thương mại quá đắt, không muốn đi. Giản Nhất đành phải lên mạng mua quần áo lạnh cho hai người.

Rất nhiều cửa hàng trên điện thoại chỉ bán từ mười đến mười hai tệ, cho nên nhân lúc còn vắng khách, Giản Nhất cầm điện thoại cùng mẹ Giản chọn quần áo, giày dép.

“Mẹ xem cái áo lông màu vàng này Tiểu Đồng mặc thế nào?” Giản Nhất hỏi.

“Chiếc màu vàng này không may mắn, đổi cái khác đi.” Mẹ Giản nói, thực sự cái giá này đối với họ quá đắt.

Giản Nhất làm sao lại không biết, cười nói: “Vậy chúng ta xem cái khác.”

Khi hai người đang lựa chọn quần áo trên điện thoại, đột nhiên thông báo Wechat hiện lên trên màn hình, ghi rõ cả họ và tên.

Tần Hữu Bân: [Hôm qua sinh nhật tôi.]

Giản Nhất và mẹ Giản đồi thời sửng sốt.

Qua một lúc, một thông báo khác lại đến.

Tần Hữu Bân: [Tại sao hôm qua cậu không đến?]

Giản Nhất quay đầu nhìn mẹ Giản.

Mẹ Giản hỏi Giản Nhất: “Hai đứa…..”

“Không có.” Giản Nhất vội nói.

Mẹ Giản im lặng không nói.

Giản Nhất vội vàng giải thích: “Mẹ, con thật sự không liên lạc với cậu ta.”

“Mẹ biết, nếu hai đứa còn liên lạc cậu ta cũng sẽ không chất vấn con. Nếu con vẫn như trước, cậu ta cũng sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho con, mẹ hiểu mà.” Giọng nói mẹ Giản ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng lại đủ để chạm vào trái tim Giản Nhất, có sự săn sóc che chở của mẹ thật tốt.

Giản Nhất cười tủm tỉm, mở Wechat ra, kéo số Tần Hữu Bân vào sổ đen.

Mẹ Giản hơi bất ngờ trước sự quyết đoán này của Giản Nhất với Tần Hữu Bân, nhưng nghĩ lại, điên cuồng vì một người con trai mà làm mất chính mình, đến cùng cũng không phải là chuyện tốt. Bà dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn con gái càng thêm vài phần thương tiếc.

Thứ hai đi học lại, khi Giản Nhất gặp Tần Hữu Bân thái độ vẫn như cũ.

Sự mất mát trong mắt Tần Hữu Bân khó có thể nén.

Nhưng ngược lại, ánh mắt Tưởng Tiếu Tiếu lại lộ ra vẻ trốn tránh, sự né tránh này bị Giản Nhất bắt gặp. Giờ giải lao, thừa dịp lúc Tưởng Tiếu Tiếu đi vào nhà vệ sinh, Giản Nhất cũng đi theo.

Khi chuông vào học vang lên, các bạn học đã sôi nổi vào lớp, Giản Nhất chặn Tưởng Tưởng Tiếu trong nhà vệ sinh.

Tưởng Tiếu Tiếu thất kinh.

Giản Nhất vẫn dịu dàng nhìn cô ta.

Nhưng lại làm Tưởng Tiếu Tiếu càng thêm chột dạ, âm thanh run rẩy: “Giản, Giản Nhất, cậu, cậu muốn làm gì?”

“Cậu làm chuyện xấu gì à?” Giản Nhất mỉm cười hỏi.

“Không, không có.”

“Không có sao lại nói lắp?” Giản Nhất lại hỏi.

Tưởng Tiếu Tiếu vô cùng sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng không dám cử động.

“Tôi hỏi cậu, trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Hữu Bân cậu đã hủy bánh kem của tôi?”

Tưởng Tiếu Tiếu cả kinh, Giản Nhất đã biết, Giản Nhất đã biết cô hủy logo bánh kem, nhưng cô ta không dám thừa nhận: “Tôi không….”

“Còn không thừa nhận?” Giản Nhất chợt cao giọng.

Tưởng Tiếu Tiếu bị dọa nhũn cả chân.

“Nói đi, vì sao lại làm như vậy?” Giản Nhất hỏi.

Tưởng Tiếu biết rõ hôm nay xong rồi, cô ta đánh không lại Giản Nhất, mắng cũng không xong. Tuy rằng bây giờ Giản Nhất là một bộ dáng học sinh ngoan, nhưng cô ta vẫn không hề quên hình ảnh bất hảo ngày trước, cũng không nghi ngờ một giây sau Giản Nhất có thể đã túm tóc nhấn đầu cô ta vào trong nước, cho cô ta uống no một bụng. Càng nghĩ càng sợ hãi, cơ thể run lên bần bật, không dám nói dối nữa, lắp ba lắp bắp: “Bởi vì tôi, vì cậu trước kia bắt nạt tôi, tôi muốn trả thù cậu.”

“Muốn thấy tôi mất mặt?” Giản Nhất hỏi: “Muốn trông thấy tôi bị người khác cười nhạo?”

Tưởng Tiếu Tiếu run rẩy gật đầu.

“Tôi không mất mặt, có lẽ bây giờ cậu rất thất vọng, cũng rất sợ hãi nhỉ?”

“Rất sợ.” Tưởng Tiếu Tiếu ăn ngay nói thật, cho dù Giản Nhất mất mặt thì cô ta cũng rất sợ.

“Sợ cái gì?”

Tưởng Tiếu Tiếu không thể nói rõ tại sao lại sợ.

“Lúc làm chuyện đó cậu đâu có sợ.”

Tưởng Tiếu Tiếu kinh hãi nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất nhìn thẳng vào Tưởng Tiếu Tiếu, gằn từng chữ: “Lúc đó cậu làm hỏng ký hiệu của Like.Giản, nội tâm đã kịch liệt tranh đấu, có phải cơ thể bởi vì vậy mà run rẩy, cực kỳ lo lắng muốn dừng tay, nhưng lại bị khoái cảm ác ý thúc đẩy tiếp tục làm chuyện xấu, hơn nữa nghĩ đến không làm xong chuyện này cậu sẽ rất thất vọng, sẽ rất tức giận.”

Tưởng Tiếu Tiếu kinh ngạc trợn mắt nhìn Giản Nhất, từng câu từng chữ của Giản Nhất đều đánh đúng vào tâm trạng lúc đó, sắc mặt cô ta trắng bệch.

“Sau đó cậu lại nghĩ, thật may mắn lúc đó điều tồi tệ đã không xảy ra, may mắn bản thân không bị phát hiện, cho rằng bản thân vẫn là một Tưởng Tiếu Tiếu quang minh lỗi lạc, trong sáng vô hại, nhưng khi nhìn thấy đối phương lại khống chế không được mà chột dạ, sợ hãi.

Tưởng Tiếu Tiếu cứng người đờ đẫn.

“Cậu sợ người khác phát hiện ra một người ưu tú như cậu lại có bộ mặt xấu xí như vậy!” Mỗi câu nói của Giản Nhất đều khí phách, dọa Tưởng Tiếu Tiếu muốn hét chói tai, cố nén mới không phát ra tiếng, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Qua một hồi, Giản Nhất mới nói tiếp: “Khi còn nhỏ, thầy cô sẽ dạy chúng ta ‘lúc nhỏ trộm châm, lớn lên trộm kim’, Tưởng Tiếu Tiếu, là một học sinh xuất sắc trong lớp 12/1, có cuộc sống thuận lợi cùng tương lại rộng mở, đạo lý này cậu có hiểu không?”

Tưởng Tiếu Tiếu đờ đẫn nhìn theo bóng dáng Giản Nhất rời khỏi nhà vệ sinh.

Hơn nửa ngày Tưởng Tiếu Tiếu mới phản ứng lại, Giản Nhất không đánh cô ta, cũng không nhấn đầu cô ta vào nước, thậm chí còn không hề mắng cô ta. Nhưng những lời nói của Giản Nhất so với đánh mắng càng khiến cô ta không có chỗ dung thân. Tưởng Tiếu Tiếu khổ sở ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh gào khóc.

Chuông báo vào lớp đã qua được một lúc, Đường Tâm Ninh đang đứng trên bục giảng, Giản Nhất đứng trước cửa hô báo cáo, thành thật khai báo mình vừa đi vệ sinh. Đường Tâm Ninh mỉm cười cho Giản Nhất vào, cô ấy cho rằng vì thay đổi thời tiết nên Giản Nhất bị đau bụng tiêu chảy linh tinh, cố ý dặn dò cả lớp phải chú ý giữ ấm, sau đó tiếp tục giảng bài.

Giản Nhất mới vừa ngồi vào chỗ, bạn cùng bàn Đinh đã thò đầu qua thấp giọng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Không có gì.” Giản Nhất đáp: “Chú ý nghe giảng, không được nói chuyện.”

“Ờ.” Đinh cùng bàn đáp một tiếng, quay đầu nhìn bảng đen.

Đúng lúc này điện thoại của Giản Nhất rung lên vài lần, cô nghĩ là tin rác nên không quan tâm lắm, nhưng âm thanh này không ngừng mà còn dữ dội hơn. Xuất phát từ sự tò mò, cô lén rút điện thoại ra, từ hộc bàn liếc mắt một cái, lập tức phát hoảng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện