Thiếu Niên Ca Hành

Hạo Nguyệt Sở Hà


trước sau

Trên đường lớn, Tiêu Sắt và Nhan Chiến Thiên đứng đối lập. Nhan Chiến Thiên cười lạnh nâng kiếm lên: “Lần này sẽ không có ai tới cứu ngươi.”

Tiêu Sắt nhìn thanh kiếm Phá Quân to lớn, ngáp một cái: “Ta cần gì người khác cứu!”

“Chỉ bằng một tên Kim Cương Phàm Cảnh nhà ngươi?” Nhan Chiến Thiên nhìn một cái là biết cảnh giới hiện tại của Tiêu Sắt.

“Ta có một côn lên Tự Tại!” Tiêu Sắt tung người nhảy lên, vận Đạp Vân Thừa Phong bộ đến cực hạn, chỉ một bước đã tới trước mặt Nhan Chiến Thiên.

Trường côn vung xuống, kiếm của Nhan Chiến Thiên chỉ hơi động đã hóa giải tất cả uy thế!

“Hai côn vào Tiêu Dao!” Tiêu Sắt lại quát lớn, trường côn vung lên lại đập xuống!

Chỉ trong giây lát đã tăng liền hai cảnh giới! Người khác khổ luyện mây chục năm, với Tiêu Sắt lại chỉ trong một ý nghĩ!

Nhưng năm xưa Tiêu Sắt cũng là Tiêu Dao Thiên Cảnh nhưng không đỡ được mấy hiệp dưới tay Nhan Chiến Thiên. Bây giờ hắn có gì khác xưa kia?

Đương nhiên là khác! Nhan Chiến Thiên cảm thấy uy thế trên thanh côn, nhẹ nhàng nhảy một cái lui về phía sau. Côn của Tiêu Sắt đạp xuống đất, mạnh mẽ tới mức tạo thành một cái hố lớn bằng một người.

“Không tệ, sau mấy năm rèn luyện, đúng là ngươi đã mạnh hơn năm đó. Cũng là Tiêu Dao Thiên Cảnh, hôm nay ngươi đã có tư cách giao chiến với ta.” Nhan Chiến Thiên âm u nói.

Tiêu Sắt giơ trường côn, miệng thở hổn hển. Đương nhiên hắn biết cho dù tăng hai cảnh giới chỉ trong giây lát nhưng chênh lệch giữa hắn và Nhan Chiến Thiên vẫn rất lớn. Nếu muốn đánh bại đối phương, hắn chỉ có thể xuất toàn lực, được ăn cả ngã về không.

Nhan Chiến Thiên đột nhiên thu kiếm.

Tiêu Sắt cau mày, vẫn nắm chặt cây côn.

“Ta không giết ngươi.” Nhan Chiến Thiên chậm rãi xoay người.

“Vì sao?” Tiêu Sắt hỏi.

Nhan Chiến Thiên cười lạnh một cái: “Không có vì sao.” Ra tay không lưu lại đường sống, giết người không hỏi đúng sai. Nhan Chiến Thiên giết người, trước nay không cần lý do. Mà tương tự, hắn không giết người, cũng không cần lý do.

“Tạm biệt nhé. Ta mong ngày ngươi trở thành cao thủ chân chính. Đến lúc đó ta lại tới giết ngươi!” Nhan Chiến Thiên tung người nhảy lên, lao về phía xa.

Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm, buông thanh trường côn xuống.

————

“Đi! Đi!” Lan Nguyệt Hầu vung mạnh roi ngựa, dẫn theo một ngàn ba trăm Hổ Bí lang phóng băng băng trên đường. Chợt thấy một bóng người từ phía xa đột nhiên lao về phía hắn, tốc độ nhanh chóng tới đáng kinh ngạc. Hắn vội vàng ghìm cương ngựa: “Dừng! Toàn quân phòng bị! Toàn quân phòng bị!”

Trước khi Lan Nguyệt Hầu hô lớn, bóng người kia đã tới trước mặt bọn họ. Người nọ đeo một chiếc mxu trùm lớn che mặt mũi, lưng đeo một thanh trường kiếm khổng lồ, không cưỡi ngựa nhưng còn nhanh hơn nhiều so với bọn họ cưỡi ngựa. Khi tới gần bọn họ, người kia đột nhiên rút kiếm.

Đao của Lan Nguyệt Hầu cũng đã ra khỏi vỏ.

Mọi người trong Thiên Khải thành đều biết, Lan Nguyệt Hầu thường đeo một thanh trường đao tinh xảo mỹ lệ tuyệt luân, ban đầu họ nghĩ rằng chỉ là trang sức của hắn, bởi vì chưa bao giờ thấy hắn rút đao ra. Nhưng sau đó có lần gặp phải thích khách Tây Vực, Lan Nguyệt Hầu vung trường đao chém liền ba đầu người, lúc này mọi người mới biết võ nghệ Lan Nguyệt Hầu cực kỳ bất phàm.

Đao của hắn không dễ rời vỏ, chỉ rời vỏ khi đối mặt với kẻ địch nguy hiểm.

Đao của Lan Nguyệt Hầu vừa rời vỏ đã lập tức thu về.

Kiếm khách đội mũ trùm kia đứng bên ngựa của Lan Nguyệt Hầu, thân kiếm khổng lồ cắm xuống đất.

Một ngàn ba trăm Hổ Bí lang, không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ có Lan Nguyệt Hầu biết, vừa rồi hắn đã xuất một đao, người trước mặt cũng đã ra một kiếm. Nhìn thì chưa phân thắng bại nhưng đao của hắn bị ép về lại vỏ, kiếm của đối phương lại hạ xuống vững vàng bên cạnh mình.

Cao thấp đã phân.

Mà uy lực của chiêu kiếm vừa rồi quá mạnh mẽ, tới giờ cánh tay hắn vẫn không nhịn được run khẽ. Lan Nguyệt Hầu giơ tay trái, giả bộ lơ đãng đặt lên tay phải, cười hỏi: “Nhan Chiến Thiên?”

Xưa nay Nộ Kiếm Tiên luôn hành động bất thường, đương nhiên không nể mặt vị hầu gia
giám sát đất nước quyền thế ngập trời này. Hắn cười lạnh nói: “Đao rất đẹp, đao pháp lại không được.”

Lan Nguyệt Hầu lắc đầu nói: “Dù sao ta còn phải quan tâm tới việc nước, đương nhiên không thể nghiên cứu luyện tập hàng ngày như tiên sinh được.”

“Có việc nước mà ngươi không thèm để ý, còn không làm chức giám sát quốc gia ở Thiên Khải, chạy tới nơi rừng rú hoang vu này làm gì?” Nhan Chiến Thiên hứng thú hỏi.

“Nghe nói tiên sinh nhàn tản lông bông, giết người phóng hỏa, sao vậy, còn thấy hứng thú với quốc sự của Bắc Ly ta ư? Thật khiến bổn hầu kinh ngạc.” Lan Nguyệt Hầu cười âm u nói.

“Kim Y Lan Nguyệt Hầu? Gặp lại sau.” Nhan Chiến Thiên rút thanh trường kiếm dưới đất lên, tung người đi khỏi, không thèm để ý tới một ngàn ba trăm Hổ Bí lang.

Lan Nguyệt Hầu thở phào nhẹ nhõm, gặp phải Nhan Chiến Thiên đúng là chuyện tồi tệ. Người như vậy một không sợ cường quyền, hai không sợ kỷ cương. Một ngàn ba trăm Hổ Bí lang của mình tuy dũng mãnh nhưng chưa chắc thanh đao này của mình đã địch nổi hắn. May là Nhan Chiến Thiên không định ngăn cản bọn họ, nếu không còn chưa gặp được người kia đã phải nằm lại tại đây.

“Đi!” Nhan Chiến Thiên vẫy cương, đại đội nhân mã lại chạy thêm mấy dặm về phía trước, đột nhiên thấy một bộ áo xanh chạy về phía hắn. Lan Nguyệt Hầu định thần nhìn lại, vui vẻ nói: “Sở Hà!”

Một ngàn ba trăm Hổ Bí lang trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, thấy con người bất luận ở trong triều hay ở nơi dân dã đều khiến Thiên Khải rung động, Vĩnh An Vương!

Tiêu Sắt cũng đã thấy Lan Nguyệt Hầu, khẽ nhíu mày nhưng không để ý đến hắn, chỉ vẫy vẫy thanh trường côn trong tay.

“Nhường đường!” Lan Nguyệt Hầu lập tức hiểu ý, cao giọng quát lớn. Một ngàn ba trăm Hổ Bí lang lập tức chia thành hai hàng, nhường một con đường ở giữa.

“Hoàng thúc.” Tiêu Sắt thúc ngựa đi tới, giảm tốc độ, cúi đầu nói.

“Ngươi về rồi.” Lan Nguyệt Hầu nhẹ giọng cười nói.

“Không, ta còn chưa về. Ta còn chưa thấy tòa thành đó!” Tiêu Sắt vung roi ngựa, chạy thẳng qua con đường chính giữa.

Lan Nguyệt Hầu nhìn Tiêu Sắt phi thẳng qua, khẽ lắc đầu: “Vẫn như năm đó, đúng là con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần. Chỉ có điều ngựa con đã trưởng thành, không ai khống chế được hắn nữa rồi.”

“Hầu gia, có quân đội đang đến gần.” Thiên phu trưởng của Hổ Bí lang đột nhiên tiến lên nói.

“Quân đội?” Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc: “Bao nhiêu người?”

Một binh sĩ đặt tai xuống đất lập tức đứng dậy: “Vừa rồi còn cách quá xa nên nghe tiếng động nghĩ là ba ngàn binh mã. Giờ nghe lại chắc chắn là một ngàn kỵ binh giáp nặng.”

“Còn xa lắm không?” Lan Nguyệt Hầu nhíu mày, nhẹ giọng than thở: “Kỵ binh giáp nặng? Sao nơi này lại có kỵ binh giáp nặng?”

“Còn sáu dặm.” Binh sĩ cúi người nghe cẩn thận: “Không, còn năm dặm. Bọn họ là kỵ binh giáp nặng, sao tốc độ hành quân lại nhanh chóng như vậy!”

Thiên phu trưởng xiết chặt trường đao trong tay, nhìn Lan Nguyệt Hầu: “Hầu gia, ta...”

Lan Nguyệt Hầu suy nghĩ một chút rồi nghiêm nghị quát lên: “Toàn quân phòng bị. Nghênh địch!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện