Thiếu Niên Ca Hành

Chương 12


trước sau

*

<Đại Phạn Âm tự>

Vu điền quốc.

Đại Phạn Âm Tự.

Đại Phạn Âm Tự tuy rằng nghe bừng bừng khí phách, hơn nữa còn là quốc chùa của Vu điền quốc, luận lớn nhỏ, so với Vân Lâm, Bạch Mã thì khí phái trên thiên hạ kém rất nhiều. Hiện giờ Thiên Tử thờ phụng Phật giáo, Trung Nguyên đại tự, khách hành hương có thể nói là nối liền không dứt, nhưng mà Tây Vực Phật giáo lại chú ý khổ hạnh, cơm không thể ăn no, quần áo không thể giữ ấm, chỉ có khổ hạnh, mới có thể hoạch đại công đức. Đại Phạn âm liền gánh nổi một chữ “Khổ”, chẳng giống như Trung Nguyên đại tự kim bích huy hoàng, quả thực giống như là phủ một tầng đất, rách nát lúc nào cũng có thể đổ.

Nhưng là tại cửa ngôi chùa miếu rách nát lại xuất hiện một cỗ kiệu, trên cỗ kiệu còn khắc một con thần điểu kim sắc đại phong, sinh động như thật, phảng phất như lập tức muốn đạp mây bay lên. Cỗ kiệu được bốn người thân hình khôi vĩ cường tráng khiêng, mà đi ở phía trước lại hai người mặt đều như quan ngọc, thân hình thon gầy, bên hông treo một thanh kiếm tinh xảo. Vị bên trái tuổi tác có vẻ nhỏ hơn chút, nhìn chung quanh những hòa thượng vẻ mặt đau khổ đi qua bên người bọn họ, không khỏi mà cười nhạo: “Ở Thiên Khải cũng gặp qua không ít hòa thượng, một đám hận không thể dùng tơ vàng làm áo cà sa, nhưng hòa thượng ở đây, ngược lại đến cơm cũng không được ăn no.”

“Ngươi thì biết cái gì.” Đi ở bên phải, tuổi hơi lớn hơn vị kia hừ lạnh nói, “Tây Vực hòa thượng chú ý khổ hạnh, ngươi nếu là cưỡng bức bọn họ mặc xiêm y đẹp, nhân gia còn muốn trách ngươi phá tu hành hắn đó.”

“Ồ, bọn họ miệng lải nhải cái gì vậy?” tỏ ra không để ý tới hắn, như cũ tò mò nhìn mấy hòa thượng.

“Chắc là nam mô A di đà phật linh tinh gì đó, hòa thượng ngoài trừ cái này còn có thể niệm cái gì.” Thiếu niên bên phải cũng cẩn thận nghe một chút, lại phát hiện với suy nghĩ của mình có vẻ không giống nhau.

“Là ông ma ni bái mễ hồng.(*)” Bên trong kiệu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ôn hòa, nhưng là hơi có chút bén nhọn, mà không thể lập tức phân rõ nam nữ.

(*) 嗡嘛呢呗咪吽 (weng ma ne bei mi hong)

“Cái gì cái gì, sư phụ ngươi niệm một lần.” Thiếu niên bên trái nghe thấy mấy cái phát âm kỳ quái tức khắc lòng cực kì hiếu kỳ.

“Thiên hạ Phật giáo tuy là một mạch tương thừa, nhưng cũng phân bất đồng tông phái. Đặc biệt là Tây Vực ba mươi hai Phật quốc này, có nhiều pháp tông. Ngươi mới vừa nghe được ‘ông ma ni bái mễ hồng’ là sáu tự đại minh chú, một trong danh sáu tự chân ngôn. Có Phật tông cho rằng này sáu chữ này có chư Phật vô tận và từ bi, là chư Phật từ bi cùng âm thanh trí tuệ hiện ra, niệm một lần giống như tụng kinh trăm ngàn vạn biến, nhưng tích vô thượng công đức.” Người bên trong kiệu nọ tựa hồ đối Phật giáo rất có nghiên cứu.

“Cái gì nha, ta nghĩ là hòa thượng này vì lười biếng, không muốn niệm đại thiên kinh văn, mới biên ra.” Thiếu niên khinh thường.

“Phật môn ảo diệu, tiểu đồng như ngươi sao có thể hiểu, Bá Dung, không được lỗ mãng.” Tuy rằng lời nói nghiêm khắc, nhưng thanh âm vẫn như cũ ôn hòa, tựa hồ không có ý thật sự trách cứ.

Bá Dung thiếu niên bị nhắc vẫn như cũ nghe lời mà ngậm miệng, thiếu niên bên phải mở miệng nói: “Vẫn là sư phụ hiểu biết Phật môn.”

“Ta thật ra cũng không hiểu, nếu không cũng sẽ không bị Đại Giam phái tới nơi hoang vắng này. Linh Quân, tin tức vừa mới truyền đến, hắn đến đâu rồi?” Người bên trong kiệu hỏi.

“Theo thám tử hồi báo, hôm qua đã từ Mỹ Nhân Trang chạy thoát. Trên đường còn gặp Tây Vực nhất hung ác mã tặc, bất quá vẫn như cũ không vây bắt được hắn, hiện tại chính đuổi tới Điền quốc đây.” Thiếu niên bên phải đáp.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta……” Người bên trong kiệu cười nói.

“Nhưng mà……” Linh Quân do dự một chút vẫn là mở miệng.

“Nhưng sao?” Người bên trong kiệu sửng sốt một chút, “Nói tiếp.”

“Hắn không phải tới một mình.” Linh đều nói.

“Hửm?” Người bên trong kiệu giọng nói lại thêm vài phần ý cười, “Đường Liên cũng tới? Chẳng lẽ là bị thuyết phục?”

“Không phải Đường Liên, là hai thiếu niên khác, một người mặc hồng y, một người mặc áo lông cừu, tạm thời chưa biết thân phận bọn họ.” Linh Quân đúng sự thật đáp.

Người bên trong kiệu trầm ngâm một lát, nói: “Quả nhiên không thể xem thường hòa thượng này, nghe nói hắn phải bị đưa đến Cửu Long tự, Đại Giam lập tức phái chúng ta lên đường, nhưng Đại Giam chưa thấy qua hòa thượng này, không biết tên hòa thượng này rất lợi hại. Tuyết Nguyệt thành tuy rằng lợi hại, nhưng là nếu không có tam tôn tự mình ra tay, cũng áp không được hắn. Cho nên phái ta tới ép bức hắn, nhưng không nghĩ tới, hắn nửa đường còn tìm được người giúp đỡ. Hồng y, lông cừu, ta hiện tại không thể lập tức nghĩ ra người nào, chẳng lẽ là tân đệ tử Tuyết Nguyệt thành?”

“Nói đến Tuyết Nguyệt thành, Đại Giam rõ ràng đã thông báo cho bọn họ, sao còn muốn phái chúng ta tới?” Bá Dung hỏi.

“Người của Tuyết Nguyệt thành rốt cuộc vẫn là người giang hồ, người giang hồ làm việc hành động theo cảm tình. Đại Giam không yên tâm.” Người bên trong kiệu thở dài, “Chỉ là hòa thượng này, thật sự khó đối phó, hơn nữa tính tình thật cổ quái.”

“Nhưng mà sư phụ như thế nào dự đoán được hắn sẽ đến Đại Phạn âm tự?” Linh Quân bỗng nhiên nghĩ đến việc này, khi xuất phát sư phụ liền nói đến Vu Điền quốc Đại Phạn Âm tự, tựa hồ nắm rõ hết mọi việc trong lòng bàn tay.

“Hắn muốn tới nơi này tìm một người.” Người bên trong kiệu nói nói.

“Ai?”

“Không phải hiện tại vào là gặp rồi sao?” Người bên trong kiệu giọng thanh thanh nói, “Khởi kiệu.”

Một tăng nhân mặc trường bào cũ nát từ chùa miếu đi ra, một tay lập chưởng, hướng về phía bọn họ cung cung kính kính mà khoanh tay, nói vậy đây là tăng nhân tiếp khách của chùa.

Tăng nhân tiếp khách đưa bọn họ đi vào cửa, không hỏi câu nào, chỉ là đưa bọn họ thẳng đến trung viện thì ngừng lại.

“Đại hòa thượng, tại sao không đi nữa?” Bá dung hỏi hắn.

“Phương trượng.” Tăng nhân tiếp khách không để ý tới hắn, chỉ cung kính mà đối với phía trước tạo thành chữ thập hành lễ.

Bá Dung cùng linh Quân ngẩng đầu, thấy trước điện có ba hòa thượng đứng, trung gian là một lão tăng râu tóc bạc trắng, bộ mặt già nua, một thân tăng bào tuy rằng vẫn keo kiệt như cũ, nhưng ít ra không vá chằng vá chịt, nói vậy đây là phương trượng. Mà bên cạnh hai hòa thượng kia cực kỳ cường tráng, một người treo một chuỗi một trăm lẻ tám viên tràng hạt, một người nắm một thanh đao thật lớn, đều là bộ mặt kiên nghị, mang theo một cổ nghiêm nghị chính khí.

“Thế nào rồi?” Người trong kiệu nhẹ giọng hỏi.

“Hòa thượng bên trái kia luyện chính là Định Châu Hàng Ma Thần Thông, có bảy phần công lực, hòa thượng bên phải kia luyện chính là Phá Giới đao, có tám phần công lực. Hòa thượng ở giữa kia…… giống như là không biết võ công.” Bá Dung tuổi tuy nhỏ, nhưng chỉ liếc mắt đã nhìn ra võ công của ba người trước mắt này.

“Pháp Lan tôn giả, từ biệt ở Thiên Khải thành, tới giờ đã hơn mười năm không gặp.” Người trong kiệu mở miệng trước, trong giọng nói tràn đầy cung kính.

Pháp Lan tôn giả lại chỉ chắp tay trước ngực hành lễ, không đáp lời.

“To gan!” Linh Quân tức giận mắng.

“Không sao.” Người trong kiệu mở miệng ngăn lại, “Pháp lan tôn giả không phải bất kính, chỉ là hắn không nói được.”

“Ách…… Người câm?” Bá Dung cùng linh Quân đều cảm thấy kinh ngạc, “Phương trượng này…… vậy mà lại là một người câm.”

Hai gã võ tăng nghe vậy trên mặt đều có vẻ giận dữ, nhưng Pháp Lan tôn giả lại chỉ là hơi hơi mỉm cười, tựa hồ cũng không để ý.

“Tôn giả, ta tới nơi này là muốn tìm một người.” Người trong kiệu ngữ khí khiêm tốn, nhưng là lại không có ý hạ kiệu.

Pháp Lan tôn giả nghe vậy chỉ lắc đầu.

“Tôn giả, trên tay ta có thư tín của quốc chủ Vu Điền quốc các ngươi.” Người trong kiệu cười nói.

Pháp Lan tôn giả vẫn như cũ lắc đầu.

“Tôn giả, ngươi giấu hắn cũng đã mười hai năm, lúc này ngươi giấu không được nữa.” Người trong kiệu ngữ khí vẫn như cũ hòa hoãn.

Lúc này Pháp Lan tôn giả không những lắc đầu, mà còn nhẹ nhàng phất phất tay chỉ xuống dưới, trên mặt đất chậm rãi hiện ra một hàng chữ.

“Tâm ý khí Hỗn Nguyên Công!” Bá Dung nhận ra đó là đỉnh cấp nội công thần thông Phật môn.

Người trong kiệu lại tựa hồ không kinh ngạc, cũng không vén rèm lên, buồn bã nói: “Tôn giả lại viết chữ trên mặt đất à? Nhưng lần này ta thật không có tâm tư xem.” Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, cuốn mành nháy mắt bay bổng lại rơi xuống. Bá Dung chăm chú nhìn lại, chữ viết của Pháp Lan tôn giả trên mặt đất còn chưa hiện ra hoàn toàn đã bị phá hủy.

“Ta nói, lúc này, ngươi giấu không được.” Người trong kiệu tăng thêm vài phần ngữ khí.

Pháp Lan tôn giả nhẹ nhàng than một tiếng, như cũ lắc đầu.

Người trong kiệu ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Mười hai năm trước Ma giáo tông chủ Diệp Đỉnh Chi tới tìm sư tôn của ngươi Ma Kha tôn giả cầu hỏi chuyện Thiên Đạo, mặc cho Diệp Đỉnh Chi uy hiếp như thế nào, kiếm khí như nước, hắn vẫn chỉ lắc đầu. Phật hiệu trước không nói, ngươi lắc đầu, thật ra cũng có Ma Kha tôn giả phong phạm. Linh Quân, Bá Dung!”

Hai gã thiếu niên theo tiếng rút kiếm. Hai gã võ tăng bên người Pháp Lan tôn giả cũng lập tức tiến lên trước một bước, một người tay vân vê Phật châu, một nguói vung Giới Đao lên, mắt trừng to giận dữ, chuẩn bị động thủ bất cứ khi nào.

“Ta trước tới đấu các ngươi!” Bá Dung gầm lên một tiếng, rút kiếm hướng về võ tăng cầm Giới Đao. Võ tăng ngược lại cũng không hề do dự, cầm theo Giới Đao chém lại.

Phá Giới đao tên là Phá Giới, tức là đại khai sát giới, cho nên nghe nói bộ đao pháp này giống với Phật gia thần thông rất là vô lý, bởi nó tất cả đều là thế công, tàn nhẫn và uy mãnh. Võ tăng chuyên tâm luyện Phá Giới đao đã nhiều năm, có tám phần công lực, là cao thủ trong Đại Phạn Âm tự, nhưng trước mặt con mắt đánh giá của thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi, lại không thoái nhượng dưới uy thế của Phá Giới đao chút nào. Phá Giới đao chỉ công không thủ, hắn cũng chỉ công mà không thủ.

Nhưng đối với Phá Giới đao uy mãnh bá thế, kiếm của Bá Dung lại có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn một chân đạp lên thân Phá Giới đao, nhảy dựng lên dừng ở phía sau võ tăng, không thèm nhìn, liền xoay kiếm một nhát đâm ra, khiến võ tăng lui về mấy bước.

“Ngươi!” Võ tăng tức giận trừng mắt, hắn thấy đối phương là một thiếu niên, hơn nữa người tới lại có quốc chủ thủ lệnh, cho nên cố ý ra tay để lại đường sống. Nhưng vừa nãy thiếu niên kia một kiếm tàn nhẫn vô cùng, nếu hơi không lưu ý, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn.

“Hòa thượng, đã thấy chưa? Kiếm của ta gọi là Từ Bi kiếm. Từ Bi kiếm còn giết người, Phá Giới đao còn muốn giữ lại vài phần đường sống?” Bá Dung giơ kiếm ra trước mắt, cười nhạo nói.

Võ tăng giận dữ, lần thứ hai vung Phá Giới đao lên, lúc này uy thế khác trước rất nhiều. Linh Quân đứng ở một bên quan chiến, cảm thấy đao khí tràn ngập, chỉ cần hơi gần vài bước sẽ bị đao khí chém đứt. Nhưng đối mặt với Phá Giới đao, đao khí của Bá Dung càng tàn nhẫn hơn, đánh đến càng vui vẻ, một bên né một bên kêu: “Phá Giới đao, trảm hồng trần! Nên là như thế này!”

Bất chợt, Phá Giới đao đã bức Bá Dung chỉ có thể trốn tránh, nhưng võ tăng trong lòng lại kêu khổ không ngừng. Phá Giới đao uy thế cực đại, nhưng cũng tiêu hao nhiều khí lực, nếu trong vòng ba mươi chiêu không bắt được đối thủ, sau sẽ không còn sức, nếu trong vòng trăm chiêu vẫn không đạt được kết quả, cuối cùng bản thân kiệt sức mà chết. Mà Bá Dung thân pháp nhẹ nhàng, chính xác, lại tựa hồ muốn tránh tròn một trăm chiêu.

“Sư huynh!” Hòa thượng cầm tràng hạt nhìn ra huyền cơ, tiến lên một bước muốn trợ trận.

“Người xuất gia mà cũng lấy nhiều khi ít?” Linh Quân khinh thường mà cười, cầm kiếm chặn hắn.

“Tránh ra!” Võ tăng cầm châu giận mắng.

“Được thôi, ta tránh ra.” Linh Quân cười, nhẹ nhàng nhảy lên, dừng ở phía sau võ tăng cầm châu, một đạo kiếm đáp ở trên vai hắn, “Ta đây liền tránh ra!”

Võ tăng cầm châu gầm lên, bả vai hất lên, giũ kiếm của Linh Quân, trong tay một chuỗi tràng hạt bổ xuống dưới, nghe nói người luyện Định Châu Hàng Ma thần thông, trên tay một trăm lẻ tám viên tràng hạt, mỗi một viên đều có Hàng Long Phục Hổ, Linh Quân không dám đón đỡ, vội vàng lui triệt để về phía sau, vòng tràng hạt đập lên mặt đất khiến đá phiến đánh trúng bị dập nát.

“Hòa thượng, tiếp theo phải đánh cho chính xác. Bằng không cuối cùng người không bắt được, còn tự đem miếu của mình hủy đi.” Linh Quân không sợ chút nào, cười nói.

Võ tăng cầm châu cũng không nói lời nào, trên tay nhanh chóng chuyển động Phật châu, trong miệng lải nhải mà niệm cái gì đó. Võ tăng cầm đao thấy thế kinh hãi, lập tức một đao đem bá dung bức lui, nhanh chóng trở lại bên người võ tăng cầm châu.

“Phục!” Võ tăng cầm châu gầm lên một tiếng, trong tay chuỗi tràng hạt nháy mắt tạc vỡ ra, thanh âm giống như tiếng sấm, một trăm lẻ tám viên tràng hạt theo tiếng mà bắn ra, mang theo uy thế vô thượng tấn công người phía dưới.

“Đây là Định Châu Hàng Ma thần thông, so với Hoa Vạn Thụ của Đường Môn có chút tương tự.” Bá Dung tán thưởng nói.

“Bày trận!” Linh Quân lui đến bên người Bá Dung, hô lớn.

Bá Dung nghe vậy ném kiếm trong tay ra, song chưởng một kích đánh lên lưng Linh Quân. Linh Quân bắt được kiếm Bá Dung ném xuống, trong tay song kiếm vũ điệu, dùng kiếm khí vô hình tạo ra một cái vòng, ương ngạnh sinh sinh chắn toàn bộ Phật châu xuống.

“Không nghĩ tới ta nghiên cứu Định Châu Hàng Ma thần thông hai mươi năm, lại đánh không lại hai tên tiểu đồng.” Hòa thượng cầm châu cười khổ, một kích kia mang theo hai mươi năm hắn khổ học, sau một kích hắn đã không còn lực tái chiến.

Nhưng Linh Quân cùng Bá Dung cũng không chịu nổi, cảm thấy trong ngực một trận sóng cuộn biển gầm, nhiệt huyết dâng lên, nếu không phải dùng kiếm để chống đỡ, cơ hồ muốn đứng thẳng cũng không được.

“Ồn ào…… Ồn muốn chết…… Hôm nay này Đại Phạn âm tự, lại làm sao…… Nhiều người như vậy.” Một thanh âm say khướt bỗng nhiên truyền đến, Linh Quân cùng Bá Dung vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy trước mắt một bóng người chợt lóe, người nọ cũng đã đứng phía trước hai người.

“Thân pháp này……” Bá Dung trong lòng rùng mình, không nói ra nửa câu: Cơ hồ không thể phân cao thấp với sư phụ.

Tiểu Vô Tâmmmmmmmm yêuuuu nghiệttttt ><


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện