Dương Lộ cũng đi theo: “Lát nữa mẹ phải bay ra nước ngoài dự sự kiện, Hi Hi, con nhớ dưỡng thương cho tốt, có gì gọi về nhà nhé”
Nói xong bà ấy lại nhìn bát canh mà Tần Minh đem tới, nói: “Đừng uống canh Triệu Chính Ngôn mang tới, nhận lợi ích của người ta rồi chuyện gì cũng phải nhún nhường.
Mẹ sẽ nói chuyện với Triệu Chính Ngôn, để cậu ta đừng đến tìm con nữa, cho dù cậu ta giúp nhà họ Tôn nhưng có vài chuyện không thể nhún nhường được.
Cậu ta là người đàn ông có vợ chưa cưới rồi mà còn dụ dỗ con, đúng là thứ đàn ông cặn bã."
Sau khi ba mẹ đi, trong lòng Tôn Thường Hi trống rỗng, nhưng cô không ngăn cản hành động của mẹ, bởi vì cô cũng cảm thấy không thể gần gũi với Tần Minh nữa.
Nếu không cô sẽ không giấu được.
“Qe!” Đột nhiên Tôn Thường Hi muốn nôn, trào ngược dạ dày nhưng lại không nôn ra được gì.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Thường Hi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ôm bụng, lẩm bẩm: “Cục cưng, sau này có thể con không có ba, liệu con có trách mẹ vô dụng, không thể giữ lại ba cho con không?"
Dương Lộ đến tận trường đại học tìm Tần Minh, anh bị yêu cầu đừng đến gần Tôn Thường Hi nữa, lý do là anh có vợ chưa cưới, sợ Tôn Thường Hi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Triệu Chính Ngôn và Hoàng Thư Đồng.
Tất nhiên, thái độ và giọng điệu khá khách sáo và khiêm tốn, nhưng ý muốn bày tỏ là như vậy, đương nhiên Tần Minh có thể nghe ra được.
Mặc dù Tần Minh không hiểu nổi nhưng mẹ của người ta đã tìm đến tận cửa, còn tỏ thái độ ‘xin cậu buông tha cho con gái tôi, anh chỉ có thể tạm thời đáp lấy lệ.
Trả lời lấy lệ là một chuyện, còn đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Nhưng Tần Minh bị Tôn Thường Hi lừa, anh tưởng rằng đứa bé mất rồi nên trong lòng rất tự trách.
Biết được Tôn Thường Hi sắp xuất viện sẽ ở nhà họ Tôn nghỉ ngơi, anh cũng không muốn người nhà họ Tôn hiểu lầm rằng anh bám riết không tha nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
“Haiz.
Sau khi tiễn Dương Lộ đi, tâm trạng Tần Minh buồn phiền.
Anh có một dự cảm mãnh liệt rằng Tôn Thường Hi mang thai có liên quan đến anh, hơn nữa cô sảy thai là do anh bảo vệ không tốt.
Anh cũng không có cách nào để đi chứng minh đứa bé mất rồi đó có phải là con của anh hay không, trong lòng anh rất mâu thuẫn.
Mặc dù Tôn Thường Hi không nói gì, cũng không trách anh, cảm giác mang tội của Tần Minh không cao, nhưng anh luôn cảm thấy có vấn đề.
“Nhưng đứa bé đã mất rồi, có lẽ thời gian là liều thuốc tốt nhất.” Tần Minh lắc đầu, điều chỉnh lại tâm trạng: “Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng ông trời cho mình, mình phải đưa ra