Vậy chỉ có thể dựa vào năng lực thực sự của mình!
Khi Tần Minh ở Thượng Hải, trước khi Trương Toàn Chân đi đã đưa cho anh một quyển “Kinh dịch bát quái” và một quyển “Luyện tập thực chiến Thái cực quyền”.
Mặc dù Tần Minh không có hứng thú với nội dung của hai cuốn sách này, nhưng anh vẫn phải kiên trì đọc và luyện tập mỗi ngày.
Sáng nay anh cũng luyện tập xong mới ra khỏi phòng.
Tần Minh đã được thấy năng lực của Trương Toàn Chân, và anh cũng rất tin tưởng.
Anh biết võ thuật không phải để chiến đấu với máy bay đại bác, nhưng trong cuộc sống hàng ngày ở Hoa Hạ, biết võ chí ít có thể bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm bất ngờ.
“Đánh thắng cậu?”
Chị Bạch Anh giật mình.
“Ha ha ha.” Người nhà họ Lâm ở xung quanh lập tức cười phá lên, bọn họ đã điều tra rất nhiều về Tần Minh, biết Tần Minh mới nhận Trương Toàn Chân làm sư phụ không lâu.
Dù anh có học võ nhanh hơn nữa cũng không thể so sánh với những người đã luyện võ từ nhỏ, làm vệ sĩ như họ được đúng không?
Tần Minh bình tĩnh nói: “Bên chị chọn ra một người, đấu một lần duy nhất, chỉ cần đánh khiến tôi không còn sức đánh trả thì tôi sẽ nhận thua, khi đó tôi sẽ đồng ý lấy Lâm Vũ Nhu.
Thế nào, có làm được không? Còn về thời gian...! không giới hạn.
“Để tôi!” Chị Bạch Anh tiến lên một bước, nở nụ cười: “Cậu Tần đưa ra điều kiện này không phải là đã đồng ý với chúng tôi rồi sao? Xem ra cậu Tần đã suy nghĩ thông suốt, đương nhiên là chuyện tốt rồi.”
Tần Minh nghĩ thầm: “Nghĩ thông suốt cái mẹ gì, bà bị lừa rồi.”
Anh nói: “Chị Bạch Anh, tuổi chị đã lớn, tôi sợ sẽ khiến chị bị thương, như vậy không hay đầu.
Đổi người trẻ khác đi.
Chị Bạch Anh lắc đầu: “Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Vũ Nhu, sao tôi có thể coi là trò đùa được? Cậu Tần, cậu sẽ không nuốt lời chứ?”
Tần Minh đáp: “Tôi sẽ không nuốt lời, tôi sợ chị sẽ nuốt lời thôi.”
Chị Bạch Anh vung tay, ra hiệu cho đảm còn đồ đang bao vây Tần Minh tránh