Thiếu Gia Ngông Cuồng

Yên Tâm Không Thua Đâu


trước sau



Tên gầy hùa theo: “Đúng vậy, lớp học nhiều em đẹp đều đang độc thân”
Hóa ra là muốn đi tán gái, Tần Minh hơi chần chừ, lát nữa anh cũng phải đi tán gái mà, anh còn phải đi tìm Nhiếp Hải Đường, âm thầm bảo vệ cô.

Có người thấy Tần Minh do dự thì nói: “Thôi bỏ đi, cậu ta thế này, trước đây cũng chưa từng thấy cậu ta tham gia”
“Hôm qua là ý chí sinh tồn mạnh, chưa chắc vẫn có thể chạy nhanh như vậy?
“Nếu không phải A Cường bị trật chân thì cũng ta cũng sẽ không thiếu người”
“Cậu ta là tên bất tài, tìm cậu ta chi bằng để tôi, có lẽ tôi có thể lấy được hàng năm sáu gì đó”

Tần Minh nghe thấy phía sau có vài chàng trai không hài lòng với Tần Minh lắm, anh do dự xong, cảm thấy đây là một cách để giải quyết mối quan hệ với bạn học, anh nói: “Được thôi, tôi tham gia, có phải tôi đứng nhất thì những chuyện trước đây đều xóa bỏ không?”
Tên cơ bắp cao to nói: “Đúng vậy, dù sao thì nhà mày đền tiền rồi.

Lần này mày lập công thì xóa bỏ tất cả, nhưng nếu mày thua..”
Tần Minh đứng lên với vẻ đầy khí phách, nói: “Yên tâm, không thua đâu.”
Có vài người vẫn không ưa Tần Minh, đanh đá nói: “Đừng có chém gió.

Thua rồi không hẹn hò được với các người đẹp học viện kinh doanh thì sẽ hỏi tội mày”.

Tần Minh đồng ý, mọi người nói cho anh lộ trình chạy điền kinh tối nay, Tần Minh gần như chạy từ sáng đến tối, vô cùng vất vả.

Nhưng để giúp Triệu Chính Ngôn cải thiện hoàn cảnh sống của cậu ta, Tần Minh hi sinh đôi chút cũng không sao.

Cả lớp kéo đến sân tổ chức đại hội thể thao.


đây chỗ nào cũng toàn người là người, Tần Minh có hơi không quen, dù sao thì anh thật sự không phải sinh viên của trường này.

Tần Minh phát hiện, không chỉ có lớp kinh tế của họ mới tranh giành cơ hội để hẹn hò với người đẹp của học viện kinh doanh mà còn có thêm ba lớp khác, tổng cộng bốn lớp cạnh tranh khốc liệt để tích điểm trong đại hội thể thao, mà hiện tại lớp kinh tế của họ xếp thứ tư, cần phải đạt được mấy lần đứng nhất nữa mới tích đủ điểm.

Tần Minh chống cằm ngồi một bên nhìn những người này khoác lác.

Mấy cô gái của học viện kinh doanh quả thực rất xinh đẹp, trẻ trung và năng động, hưởng thụ sự theo đuổi của các chàng trai của bốn lớp, khiêu khích và cãi cọ nhau vì bọn họ, bởi vì chỉ có chàng trai của lớp nào thắng thì mới có thể mời bọn họ ăn cơm.

Tần Minh thở dài: “Haiz, các cậu nịnh hót như vậy không tán được gái đâu.”
Tần Minh vừa nói xong thì thấy trong nhóm các cô gái của học viện kinh doanh xuất hiện thêm một cô gái mặc áo phông trắng, váy trắng phủ đầu gối, buộc tóc đuôi ngựa!
Bỗng chốc Tần Minh nhìn chằm chằm, đó chẳng phải Nhiếp Hải Đường sao?
Đệch, bộ quần áo thể thao này lộ ra cánh tay trắng nõn và bắp chân, trẻ trung và năng động, dưới ánh nắng mặt trời lại càng tôn lên làn da trắng hồng của cô.


Một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng có thể ngọt ngào đến nỗi khiến trái tim người ta tan chảy, mỗi một động tác của cô đều đầy vẻ quyến rũ chết người.

Nhiếp Hải Đường là một người rất thích cười, cô hòa đồng và có thể trò chuyện với mọi người, có vẻ chuyển trường nhưng vẫn trò chuyện rất hợp với mọi người trong lớp.

Tần Minh lập tức đứng lên chạy sang, nói với ba chàng trai cũng muốn tranh giành cơ hội ăn cơm với các bạn nữ của học viện kinh
doanh: “Tôi nói với mấy cậu, vị trí thứ nhất là của chúng tôi, các cậu đừng mơ tới, lượn đi chỗ khác đi.

Những người đẹp của học viện kinh doanh đã hẹn với chúng tôi rồi!”
Chàng trai của lớp khác bất mãn nói: “Để rồi xem.”
“Ủa? Tôi còn tưởng ai, thì ra là tên bất tài Triệu Chính Ngôn cậu à?”
“Không phải chứ? Tên vô dụng như cậu muốn tham gia chạy điện kinh?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện