Thiếu Gia Ngông Cuồng

Phải Mặc Quần Áo Hay Sao Mà Mở Cửa Lâu Vậy


trước sau



Trần Mục Linh bạo gan, nhón chân lên muốn hôn Tần Minh.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Tiếng đập cửa đột ngột dọa hai người run lên, như đang làm chuyện gì đó mờ ám sau đó bị người ta phát hiện vậy, hai người vội vàng tách nhau ra.

Trần Mục Linh quay lưng đi, nhanh chóng mặc quần áo.

Tần Minh thì xoa đôi bàn tay, mau chóng thoát khỏi trải nghiệm dịu dàng vừa rồi, sau đó quay lưng về phía Trần Mục Linh, sửa lại quần áo.


Bộp bộp bộp bộp bộp bộp.

Tần Minh nghe tiếng gõ cửa này mà thấy may vì ban nãy khóa cửa, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện vô cùng máu chó.

Anh nhìn Trần Mục Linh đã ăn mặc chỉnh tề, cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám đối mặt với anh, bèn nói: "Khụ khụ, Trần Mục Linh, tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng con gái cần e dè chút thì hơn, tôi cũng thích kiểu con gái có lòng tự trọng hơn."
Trần Mục Linh nghe vậy càng xấu hổ hơn, đồng thời cũng xấu hổ đến nỗi không sao ngẩng đầu lên được.

Cô ta chỉ muốn tặng nụ hôn đầu của mình, sau đó để lại cho Tần
Minh “hồi ức sâu sắc”, thắt chặt sự ràng buộc giữa hai người thôi mà, ai ngờ hại Tần Minh hiểu lầm cô ta muốn hiển thân, còn thất bại.

Chuyện này xấu hổ cỡ nào chứ?
Tần Minh không định dạy dỗ gì cô ta, chỉ là mọi hành vi của Trần Mục Linh như muốn cầu xin anh ta vậy, dù sao anh ta cũng phải từ chối đúng không?
Anh thấy Trần Mục Linh rất xấu hổ bèn lại gần, nói: "Cậu là cô gái tốt, nhưng tôi lại là thằng tồi, đừng yêu tôi, cậu sẽ bị tổn thương đấy"
"Cậu không phải thằng tồi" Trần Mục Linh cắn môi vội nói: "Trước kia tôi hiểu lầm cậu, tôi chỉ, chỉ muốn..."
Bộp bộp bộp bộp, cửa lại bị người ta đập mạnh.

Sau đó nghe thấy Mộc Tư Thuần tức tối chất vấn: "Phải mặc quần áo hay sao mà mở cửa lâu vậy?"

Tần Minh im lặng, lại là yêu tinh nhỏ phiền phức Mộc Tư Thuần.

Tần Minh nói: "Khụ khụ, chuyện vừa rồi tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.

Cậu không cần nghĩ đến chuyện báo đáp tôi đâu, giữa bạn bè nên giúp đỡ nhau mà."
Tần Minh lại xoa đôi bàn tay đi về phía cửa, vừa mở cửa đã thấy Mộc Tư Thuần khoanh hai tay đầy tức giận.

"Ba mẹ em hỏi anh đã về chưa." Mộc Tư Thuần nhìn dáo dác tình hình trong phòng, bĩu môi nói: "Mặc quần áo hơi lâu đấy nhỉ?"
Tần Minh liếc cô ta một cái, nói: "Đừng nói linh tinh, em đang phá hoại danh dự của người ta đấy à?"
Mộc Tư Thuần nói: "Được thôi, là lỗi của em.

Quấy rầy chuyện tốt của anh và người khác rồi"
Tần Minh quay đầu nói: "Trần Mục Linh, tôi đi trước đây, có việc gì gọi điện thoại cho tôi."
Tần Minh vội vàng kéo Mộc Tư Thuần rời đi, sợ cô nhóc này lại quấy rối.

Ai ngờ hai người vừa đi ra khỏi cửa nhà họ Tào, nào thấy Mộc Hạo và Hứa Thục Lan, bọn họ đã đi rồi.

Tần Minh tức giận chỉ vào Mộc Tư Thuần, nói: "Cái con nhóc này, bây giờ em toàn lừa anh thể hả."

Mộc Tư Thuần đắc ý bĩu môi: "Ai bảo anh rể cũng lừa em.

Anh dám nói, trong những chuyện em đã biết, anh không lừa em chuyện gì cả, em sẽ thẳng thắn với anh, không bao giờ nói dối anh"
Khóe môi Tần Minh giật một cái, câu này thật khó trả lời.

Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh không đáp được, lại kéo cánh tay Tần Minh, làm nũng: "Được rồi, anh rể à, em sợ anh bị hoa dại ven đường thu hút, không cẩn thận phạm sai lầm thôi mà? Chị em cũng đã dặn em trông chừng anh, em sẽ chăm sóc anh như chị em vậy.

Anh đừng nóng giận, em cũng vì lo cho anh thôi mà."
Tần Minh nói: "Được rồi, anh đưa em về."
Mộc Tư Thuần nũng nịu kéo cánh tay Tần Minh, nói: "Tối nay cũng muộn rồi, em không muốn trở về, đến căn biệt thự của anh đi.

Hơn nữa ngày mai em phải tới công ty báo cáo, anh phải theo em đến tận trưa.

Đã hứa rồi thì anh không được nuốt lời đâu".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện