Thiếu Gia Ngông Cuồng

“vâng Cậu Chủ Xin Chờ Tôi Một Lát”


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau đó anh và A Long nhanh chóng đi khỏi hiện trường, thế nhưng hai người chưa đi xa thì ngay lập tức đã có rất nhiều ô tô và máy bay trực thăng đi đến.

A Long nhìn rồi nói: “Xin lỗi cậu chủ, là do tôi không phát hiện hành vi lén lút của đối phương.

May mà chúng ta đi mau nếu không phải bị bao vây rồi, đến lúc đó hai bên đánh nhau, cậu chủ xảy ra chuyện gì thì tôi rất áy náy”
Tần Minh cười khẽ: “Không sao, mục đích đã đạt được rồi.

Người này còn thú vị hơn tưởng tượng của tôi, tôi từ từ chơi đùa với anh ta.”
Tần Minh đang đi khỏi hiện trường thì bỗng nhiên có ba chiếc xe Audi màu đen đuổi theo phía sau, ngăn cản xe của hai người họ.

Một đám vệ sĩ bước xuống từ ba chiếc ô tô đó, họ hô to với Tần Minh ngồi ghế sau: “Xuống xe, xuống xe..”
Rầm, rầm, rầm, vệ sĩ của Tần Thọ dứt khoát đập cửa kính, yêu cầu Tần Minh và A Long xuống xe.


Nụ cười của Tần Minh cứng ngắc.

Từ trên người Tần Minh bỗng toát ra sự khí phách của bậc vương giả, anh nói: “A Long, xử lý bọn họ cho tôi, tối nay để tên Tần Thọ đó đi bộ về.”
A Long xuống xe ngay lập tức, nói: “Vâng, cậu chủ, xin chờ tôi một lát”
Rầm, A Long đóng cửa xe lại, anh ta nhìn tảm vệ sĩ cường tráng của Tần Thọ bao vây xung quanh.

Thật ra A Long rất ngạc nhiên, Tần Thọ lợi dụng máy truyền tin bỏ túi liên lạc với vệ sĩ chưa được bao lâu mà đối phương đã tức tốc chạy tới đây, tốc độ này cũng có thể xem như ngang cơ với họ thường ngày bảo vệ Tần Minh.

Bình thường A Long làm việc khá tùy ý, hôm nay thấy tám vệ sĩ đều không phải hạng tầm thường, ai nấy đều âm thầm đè vũ khí đồng thời giữ khoảng cách nhất định, có thể công có thể thủ, hết sức chuyên nghiệp.

Một vệ sĩ tiến lên chất vấn: “Anh làm gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng có chiếc xe nào xung quanh cả, có phải là ở đây làm chuyện xấu không? Gọi bạn của anh xuống”
Vụt!
A Long bông tung một quyền toán đánh tên vệ sĩ đang nói chuyện, nhưng đối phương cũng phản ứng rất nhanh, lập tức giơ một tay chặn lại nắm đấm của anh ta.

Thế nhưng cú đấm của A Long quá mạnh, đối phương ngăn cản lại bị đòn quyền tổn thương phần cổ tay, loạng choạng lùi về sau một bước.

Vệ sĩ đó lập tức kêu to: “Các anh em, là bọn họ bắt cóc cậu chủ, xông lên!”
A Long thấy những người này lấy con dao giấu ở tay phải ra ngay lập tức thì nở nụ cười, nói: “Có vẻ như hôm nay thú vị đấy”
Vụt vụt, đảm vệ sĩ này bắt cặp đánh gọng kìm, tiến hành tấn công luân phiên có trật tự.

Trong đêm tối, A Long né tránh một cách linh hoạt song cũng không dễ tìm được cơ hội, dù sao đối phương đông người, hơn nữa những người này bị A Long đấm trúng nhưng cũng không dễ dàng ngã xuống.

bên kia, Tần Minh ngồi đợi trong xe.


Một tiếng rầm rất to vang lên, đám vệ sĩ của Tần Thọ lại đập cửa kính.

Tuy nhiên, xe của Tần Minh lắp kính chống đạn nên không thể bị đập vỡ một cách dễ dàng.

Tần Minh biết lần này mình tỉnh sai, không có tính đến mảnh khóe tự cứu của Tần Thọ, trái lại còn để lộ chân tướng của đối phương.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cho anh ta hiểu biết một chút về thủ đoạn của anh.

Một phút sau, Tân Minh nhìn ra ngoài xe, A Long vung tay, tám vệ sĩ của Tần Thọ ngã lăn xuống đất, tuy A Long cũng có áp lực nhưng nếu đánh giáp lá cà thì anh ta vẫn lợi hại hơn.

Tần Minh đi ra ngoài nói với A Long: “A Long, đi thôi, bắt Tần Thọ lại đây cho tôi, đánh anh ta tàn phế luôn đi.”
A Long không hề do dự, lời nói của Tần Minh như mệnh lệnh của quân nhân, anh lột quần áo và lấy một ít công cụ trên người đám vệ sĩ kia rồi lái xe của họ trở lại.

Tần Minh rất tin tưởng năng lực của A Long, tên tuổi của binh vương giải ngũ không phải hạng người bình thường có thể sánh được.

Chẳng qua A Long mới đi được một phút thì Tết Nguyên đã cấp tốc đi đến, còn dẫn theo rất động cấp dưới.

Tất Nguyên nói: “Cậu chủ, có cần chúng tôi xử lý hiện trường không?”
Tần Minh lắc đầu: “Xảy ra án mạng cũng không tốt, A Long đi đánh bọn họ tàn phế là được rồi.

Lát nữa các anh lấy ô tô và máy bay trực thăng của họ về luôn, không thể đi một chuyến tay không được, thịt trên đùi châu chấu cũng là thịt, tiền lẻ cũng là tiền”
Tất Nguyên nhìn về phía nhà máy bỏ hoang đằng kia, cảm thấy xấu hổ không thôi.


Trước kia anh ta phụ trách bảo vệ Thường Hồng Hi, luôn luôn đi theo ông ấy, bây giờ Tần Minh không thích thường xuyên có người kè kè bảo vệ nên chỉ mang theo A Long.

Nhưng A Long quả thật quá mạnh, đã lâu không cần đội ám sát bọn họ bảo vệ, trái lại họ biến thành chân chạy vặt, điều này làm cho Tết Nguyên hết sức phiền muộn.

Nhất là dạo gần đây Tần Minh thay đổi rất nhiều đội trưởng đội ám sát, không ai muốn mất cần câu cơm này.

Tất Nguyên nói: “Cậu chủ, nếu không để tôi đi giúp một tay đi, tránh cho A Long bị thương"
Thế nhưng anh ta vừa dứt lời thì một chiếc xe đi đến, A Long vứt Tần Thọ sợ run bần bật từ trong xe ra, nói: “Cậu chủ, tôi làm xong rồi.”
Tần Thọ bị che mắt, không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tần Minh.

Thậm chí A Long không hề bị thương, điều này khiến đám người Tất Nguyên khiếp sợ.

Họ thấy những tên vệ sĩ này không phải hạng tầm thường, chỉ sợ họ cũng phải tốn chút thời gian để xử lý, kết quả A Long lại hoàn thành một cách đơn giản và nhẹ nhàng.

Tần Minh cho Tết Nguyên và những người khác một cái nhìn hết sức tế nhị, đối phương cầm như hến, dường như ánh mắt của anh chứa đầy thâm ý.

Tần Minh đi đến nâng cằm Tần Thọ lên, nói: “Tần Thọ, vừa rồi mày đắc ý lắm à? Vốn dĩ tao dạy cho mày một bài học trước, nhưng mày không phục nhỉ? Còn gọi người tới? Giờ tạo xử lý hết rồi."
Tần Thọ vẫn chưa chịu thua, anh ta phẫn nộ nói: “Mày, mày thả tạo ra, nhà họ Tần bọn tao không phải là người mày đắc tội được đâu, có giỏi thì cho tao xem mày là ai?”
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện