Thiếu Gia Ngông Cuồng

“tôi Hiểu Rồi”


trước sau

Advertisement



Tần Minh ngẩn người, nói: “Được lắm, ông già xấu bụng này, sao ông biết được thế?”
Trương Toàn Chân cười nói: “Tôi lừa cậu ta đến đó thì sao tôi lại không biết được? Tôi cho cậu luyện tập, vừa có thể được nhà họ Tào biết ơn lại vừa có thể để cho cậu thử bản lĩnh học được.

Đối với cậu Tần Thọ có thể xem như một đối thủ hơi mạnh, nhân tố quyết định không nằm ở bản thân cậu ta mà là gia tộc quyền thế sau lưng cậu ta”.

Tần Minh nghe Trương Toàn Chân nói thế thì cạn lời, hóa ra những gì Trần Mục Linh và nhà họ Tào gặp phải đều là tai bay vạ gió do Trương Toàn Chân muốn rèn luyện anh?
Tần Minh nói: “Tôi nói cho bà cụ Tào một cách, nhưng bà cụ không tin tôi có bản lĩnh, nói rằng muốn mời ông ra tay”
Trương Toàn Chân hừ lạnh: "Chút chuyện cỏn con này cậu không giải quyết được thì đừng nói là học trò của tôi.

Cách giải quyết vĩnh viễn nhiều hơn khó khăn, cậu động não nhiều vào.


Sách tôi đưa cậu đã đọc xong chưa?”
Anh trả lời: “Đọc thì đọc xong rồi, đang xem lại lần ba.”
Trương Toàn Chân sửng sốt, ngay sau đó ông ta cười nói: “Ừ, cậu ham học đấy.

Tôi tin cậu có thể làm được.

Cho dù là cùng một kế hoạch, thay đổi các bước một chút thật ra cũng có thể làm được, xem cậu vận dụng thế nào?
“Tôi hiểu rồi” Tần Minh gật đầu.

Tần Minh cúp máy, trong lòng oán trách vài câu.

Nếu anh không gọi điện hỏi thì Trương Toàn Chân cử chỉ yên lặng quan sát sau lưng anh như thế à?
“Có người sư phụ nào như thế không? Đúng là tức chết mà.” Tần Minh thầm mắng vài câu, rồi lẩm bẩm: “Bà cụ Tào không tiện ra tay, vậy ba mẹ của Tào Nhụy Vân ra tay là được nhỉ? Phải dựa vào chuyện lần này để cho danh tiếng của mình truyền khắp giới nhà giàu mới được”
Tần Minh đợi thêm một lúc nữa thì thấy A Long đẩy một chiếc xe rác với một bao tải to bên trong, không cần nói cũng biết chắc chắn đó là Tần Thọ.

Tần Minh lái xe đến góc chết của camera giám sát, sau đó A Long nhanh chóng ném người lên ô tô.

Ban đêm, trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Tân Thọ bị trói trên ghế, ánh đèn chiếu rọi anh ta.

Lần trước Tần Minh nhìn thấy Tần Thọ, anh ta vẫn phấn chấn và đẹp trai lắm, bây giờ trông anh ta tiều tụy hơn nhiều.


Nghe nói thiến hóa học có thể chữa được, không biết anh ta chữa khỏi chưa, nhưng mà dù chữa trị rồi cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Tần Thọ tỉnh lại, cảm giác được ánh sáng chói mắt, tức khắc la lên: “Các anh là ai? Có biết tôi là ai không mà dám bắt cóc tôi? Các anh chán sống rồi à? Ai phái các anh tới? Vệ sĩ của tôi sẽ tìm được tôi ngay thôi.”
A Long nói với giọng điềm nhiên: “Tôi đánh gục vệ sĩ của cậu mới đi vào bắt cậu.”
“.." Tần Thọ im miệng ngay lập tức.

Rồi anh ta nói: “Người an hem à, các anh muốn tiền hay nhận nhầm người thế? Tần Thọ tôi rất kín tiếng, chưa bao giờ làm điều xằng bậy, có phải các anh hiểu lầm gì rồi không?”
Tần Minh cười thầm, người này cũng bình tĩnh thật, không la lối ầm ĩ.

Tần Minh đè thấp giọng: “Dù anh ở trong dinh thự của nhà họ Tần cũ thì tôi muốn bắt anh cũng là việc hết sức dễ dàng.

Cho dù anh tìm nhà họ Triệu ở Bắc Kinh giúp đỡ, tôi cũng không sợ anh.

Biết chưa?”
Tân Thọ nuốt nước bọt, đối phương chỉ ra thân phận của anh ta, hơn nữa còn nói ra được đồng mình cũng như chỗ dựa quan trọng của nhà họ Tần là nhà họ Triệu ở Bắc Kinh, hiển nhiên đối phương đến đây với sự chuẩn bị đầy đủ.

Tần Thọ vội nói: “Đại, đại ca...!tôi chỉ là một người bình thường thôi, tuy nhà tôi giàu có nhưng không liên quan gì đến tôi cả, tôi không hề được ông cụ trong nhà yêu thích, chuyện thừa kế cũng không đến lượt tôi, các anh bắt tôi họ cũng không đau lòng đấu.

Nếu anh muốn tiền thì tôi có thể cho các anh.

Chúng tôi đổi chỗ khác rồi từ từ thương lượng được không? Ngoài tiền ra tôi có thể đưa cho các anh một ngôi sao nữ, được không?”
Tân Thọ tức giận, trong đầu những tên này suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn bà thôi à? Bây giờ anh thấy phiền vì phụ nữ lắm rồi.


Bốp, Tần Minh đáp một cú: “Sao nữ con mẹ mày ấy, mày cho rằng ông đáy là mày, suốt ngày dùng háng suy nghĩ cuộc đời à?”
“Á” Tần Thọ ngã lăn xuống đất, anh ta lập tức đổi giọng: “Đại ca, anh không thích phụ nữ thì đàn ông cũng được, tôi cũng có tài nguyên của sao nam xinh tươi mới nổi, bảo đảm họ ngoan ngoãn vâng lời.”
Tần Minh nổi đóa, trong đầu tên này chứa cái gì thế?
A Long bỗng kéo Tần Minh lại, ngay sau đó tiến lên lôi ra được một chiếc máy truyền tin có hình dạng cúc áo từ bàn tay Tần Thọ ở sau lưng!
A Long bóp nát nó ngay, rồi nói: “Cậu chủ, bị lừa rồi”
Mặt Tần Thọ trắng bệch, lần này anh ta không dám nói chuyện nữa.

Tần Minh sững sờ, tức khắc mặt anh đanh lại, khuy măng sét trên tay áo âu phục lại là máy truyền tin, giấu kỹ thật, thì ra từ lúc ban đầu Tần Thọ đang kéo dài thời gian.

Thế này thì vệ sĩ của đối phương sẽ nhanh chóng đến chi viện.

Tần Thọ bình tĩnh lại, bỗng nhiên anh ta trở nên hung ác, nói: “Nếu bọn mày biết gia thể của tạo thì cũng rõ năng lực của nhà họ Tần bọn tao.

Dám bắt cóc tao, tao không quan tâm bọn mày là ai, bọn mày có bản lĩnh gì để đón nhận lửa giận của nhà họ Tần?”
Tần Minh mỉm cười nhìn Tần Thọ, đây mới là dáng vẻ Tần Thọ nên có trong tưởng tượng của anh: "Ồ, giờ lớn lối rồi à? Cầm tấm danh thiếp này về nhà hỏi xem mày đắc tội được không, nếu không thì đừng mong sống sót rời khỏi thành phố Quảng.”
Tần Minh bỏ một tấm danh thiếp bí ẩn vào trong túi áo của Tần Thọ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện