Thiếu Gia Ngông Cuồng

Kế Hoạch Của Tần Minh


trước sau

Advertisement



“A lô? Có chuyện gì vậy mẹ?” Liệu Thanh Tuyền rất ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà mẹ đã gọi điện đến.

Hiệu trưởng Liêu nói, “Anh trai con sắp kết hôn, mẹ nghe nói nó đã đến thành phố Quảng, tối qua ở chỗ con phải không? Mẹ sắp đến cổng khu chung cư của con rồi”
Liêu Thanh Tuyền vội vàng nói: “Ơ, ơ, mẹ...!Hiện giờ con không sống trong căn nhà trên tầng hai nữa, con ở trong căn biệt thự biệt lập trong sân khu chung cư, là căn biệt thự có rất nhiều cây quế hoa ở cửa đấy ạ.”
Hiệu trưởng Liêu sửng sốt, bà ta lên tiếng: “Con mới bắt đầu sự nghiệp mà tốn nhiều tiền thuê biệt thự như vậy làm gì? Chẳng phải lần trước con nói muốn mua một chiếc Ferrari sao? Thanh Tuyền à, chẳng phải mẹ đã nói với con rằng đừng nên quá khoe khoang và lãng phí, phải biết lượng sức mình sao.

Con quên mất rằng trước đây vì thưởng thức những món đồ xa xỉ mà con đã từng nợ mấy trăm nghìn trong thẻ tín dụng rồi à?”
“A lô? Mẹ ...!Con phát hiện tín hiệu ở đây không tốt, a lô...!Mẹ biết đường đến rồi chứ? Con cúp máy đây ạ” Liêu Thanh Tuyền nhanh chóng cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi nói: “Lại muốn quở trách tôi, từ nhỏ đến lớn ngày nào mẹ tôi cũng quở trách tôi, quản lý tôi đủ điều, còn ba tôi thì lại khác, ông ấy luôn mặc kệ tôi.”
Tần Minh nhìn cô ta rồi mỉm cười gượng gạo, anh quen biết Liêu Thanh Tuyền càng lâu thì càng cảm thấy cô ta thiếu sự dạy dỗ, khả năng tự chủ kém, cũng may là hiệu trưởng Liêu là người làm trong ngành giáo dục nên biết thường xuyên ân cần dạy bảo Liêu Thanh Tuyền, thế nhưng Liêu Thanh Tuyền còn cảm thấy bà ta dong dài.

Không lâu sau thì chuông cửa vang lên, Liêu Thanh Tuyền đi ra mở cửa thì phát hiện ba mẹ mình đều đã tới, còn có cả ông anh trai đang ủ rũ như gà trống thua trận.


“Chuyện này là thế nào?” Cả hai bên đồng thanh hỏi.

Liêu Thanh Tuyền hỏi: “Sao mọi người lại cùng nhau tới đây ạ?”
Viên Binh nói: “Đúng lúc xuống lầu thì gặp phải, mẹ con nói con sống đây, ba không tin nên đã đi theo
Sau đó Viên Binh kinh hãi nhìn căn biệt thự biệt lập trước mặt, còn có vườn hoa riêng, chiếc xe Mercedes đậu ở cửa trông rất bắt mắt, ông ta tiếp tục nói: “Tiểu Tuyền à, nhà, nhà của con đây ư? Con có biệt thự lớn vậy à?”
Hiệu trưởng Liêu cũng rất ngạc nhiên: “Tiểu Tuyền, con thuê hay mua vậy? Sao không nói sớm hơn?”
Thật ra trong lòng Viên Binh cảm thấy rất ghen tị, ông ta làm gì có biệt thự biệt lập có vườn như vậy ở Bắc Kinh chứ.

Con gái nhượng lại nhà ở thương mại rồi ở trong căn biệt thự lớn, người ba già như ông ta cảm thấy thật chua xót.

Liệu Thanh Tuyền bĩu môi, xúc động nói: “Cũng đã chiếm nhà của con rồi thì con đành phải nương nhờ bạn bè thôi.

Đây là nhà của Tần Minh, con chỉ ở tạm thôi.”
Vừa nhắc đến Tần Minh thì trong lòng Viên Binh cảm thấy khó thở, cậu ấm nhà giàu vừa có tiền lại rất khiêm tốn đó có lẽ không dễ dựa dẫm vào.

Nhưng con gái ông ta lại có thể nhờ vả anh.

Sắc mặt của Viện Hạo Hoa ở bên cạnh càng khó coi hơn, anh ta đứng
cửa không muốn đi vào lắm, nhưng nếu không đi vào thì anh ta cũng không có nơi nào để đi.

Sảnh lớn của biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, còn khí phái hơn cả chỗ ở của gia đình giàu sang quyền thế trong phim truyền hình, bộ sưu tập đồ cổ đa dạng được bày biện khiến căn nhà mang đậm chất văn học nghệ thuật, như thể bước vào trong này, phong cách nghệ thuật tự nhiên đều được hun đúc vậy.

Tần Minh đang loay hoay với bộ xương chim Dodo thời tiền sử, thấy hiệu trưởng Liêu đến, anh nhiệt tình tiến lên ôm bà ta: “Hiệu trường Liêu, chào mừng cô ạ”.


Hiệu trường Liêu hỏi: “Tần Minh, chẳng phải em là học sinh có hoàn cảnh khó khăn của trường sao? Sao lại.”
Tần Minh thấp giọng nói dối: “Sao có thể là của em được chứ ạ? Đây là nhà ông chủ của công ty mà em đang thực tập, ông ấy chuyển đi
nơi khác nên bảo em trong căn biệt thự này, em phải trong một khoảng thời gian, em chỉ nói khoác là của em để cô Liêu có thể ở đây thoải mái hơn thôi, chẳng phải hiện tại cô ấy không có nơi nào để đi sao ạ?”
Sau khi nghe xong, hiệu trưởng Liêu không nói gì Tần Minh nhưng lại cảm thấy biết ơn anh vì đã chăm sóc con gái mình, bà ta giơ ngón tay cái lên với anh và nói: “Vậy thì cô phải cảm ơn em rồi”
Tần Minh cười ha hả: “Hiệu trưởng Liêu nói đầu, trước đây em thường nghe cô dạy bảo trên lớp, những ai hay giúp đỡ người khác thì thường được người khác giúp đỡ ạ?”
Hiệu trưởng Liêu nhìn Tần Minh, trước khi tân sinh viên nhập học, bà ta cũng nghe nói một chút về chuyện anh mời lãnh đạo thành phố tới, khi biết Tần Minh đã tìm được công việc tốt và đạt được thành tựu như vậy, với tư cách là hiệu trưởng thì bà ta cũng cảm thấy vinh hạnh nên bèn khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan, làm tốt lắm”.

Nhìn thấy Viên Binh, sắc mặt Liệu Thanh Tuyền không còn tốt như trước nữa, cô ta vẫn canh cánh trong lòng về việc mình bị lừa nên hỏi: “Chị dâu đâu mà sao không đến ạ?”
Viên Hạo Hoa nói với vẻ không vui: “Đừng nhắc tới con ả khốn nạn đó
nữa.”
Liêu Thanh Tuyền vô cùng kinh ngạc, sao mới một ngày mà đã trở thành con ả khốn nạn rồi? Chẳng phải hôm qua vẫn còn rất tình cảm, còn bàn bạc rằng muốn đến Maldives kết hôn sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng Liêu không biết rõ sự việc, nhíu
mày nói, “Hạo Hoa đã sắp kết hôn mà không dẫn cô gái đó đến cho tôi nhìn xem?”
Viên Binh thở dài và nói: “Sáng nay đã không thấy đâu, trong nhà còn bị cướp sạch, đồ đạc đều bị cướp rồi”
Viên Hạo Hoa giận dữ mắng: “Điện thoại cũng không liên lạc được, con và ba phải gấp rút trở về Bắc Kinh rồi đến nhà họ để xem xét tình hình.”
Lời nói này của hai ba con lập tức kết thúc câu chuyện.

Hai mẹ con Liệu Thanh Tuyền ngây người nhìn hai ba con này.

Cái gì mà không thấy đâu nữa? Trong nhà còn bị cướp?
Lời này cũng đáng sợ quá rồi nhỉ?
Liêu Thanh Tuyền lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Thế tiền của con đâu? Xe của con đâu? Con dấu của công ty con đâu rồi?”
Hiệu trưởng Liêu lại sững sờ: “Tiểu Tuyền, con đưa tiền cho nó sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Kết hôn mà cũng phải dùng tiền của con ư? Viên Binh, bản thân ông không có tiền sao? Con trai kết hôn mà bản thân ông không kiếm được tiền thì thôi đi, ông còn không có tiền đưa nó ư? Tiểu Tuyền vất vả lắm mới có sự nghiệp, ông muốn hại nó à?”
Viên Binh vội vàng nói: “Mấy người ầmĩ cái gì, chắc là có chút hiểu lầm trong đó thôi”.


Viên Hạo Hoa đột nhiên trách móc: “Còn gì để nói nữa đâu, con bị lừa rồi, con cứ thấy là lạ rằng sao tối qua cô ta lại nói ngon nói ngọt, thỏa
mãn các tư thế khác nhau của con, hơn nữa còn chuốc say và mọi tin từ miệng con, hóa ra là vì muốn lấy hết tiền của con đi”.

Sắc mặt Viên Bình trở nên nghiêm nghị, ông ta nói: “Có thể đổi phương lấy hôn nhân làm phương thức để lừa đảo, tóm lại là để ba báo cảnh sát trước đã”.

“Mọi người, mọi người có lầm hay không?” Liêu Thanh Tuyền không hề tin lời nói dối của hai ba con, cô ta không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng mắng: “Lúc đầu thì nói công ty của ba gặp khó khăn về vòng quay vốn lưu động, cần khoản tiền vốn lớn nên rút hết tiền tiết kiệm của con, hơn nữa còn muốn thể chấp công ty của con để vay vốn, sau đó lại nói là anh trai lấy vợ, muốn mua nhà nhưng không đủ tiền, rồi lại nói là công ty chưa thể chấp và yêu cầu con tạm thời giao công ty cho Viên Hạo Hoa rồi bắt con làm việc cho anh trai, ra vẻ để giữ thể diện và không bị mất mặt.

Bây giờ lại nói với con rằng chị dâu gì đó là giả, là người lừa đảo”
“Hai người đừng đến đây nữa, con không tin hai người đầu” Liêu Thanh Tuyền hoàn toàn tuyệt vọng, cuồng loạn hét lên: “Trả lại hết tiền và nhà cho tôi, tôi sẽ không tin lời hai người nói nữa đâu”
Hiệu trưởng Liêu ở bên cạnh nghe xong thì càng hoảng sợ: “Viên Binh, đồ khốn nhà ông! Đồ trọng nam khinh nữ! Vì con trai mà lừa hết tất cả đồ đạc của con gái mình sao? Tôi, đánh chết ông.”
Hai vợ chồng đã ly hôn bắt đầu gây gổ với nhau.

Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, anh không có bất kỳ cảm xúc gì mà chỉ gửi tin nhắn cho Tống Dĩnh, nói: “Báo cảnh sát bắt người lại, phải xử lý chuyện cô Hạ Linh kia tốt một chút.”
Tống Dĩnh nhanh chóng trả lời: “Vâng thưa cậu chủ”
Hai ba con và hai mẹ con cãi nhau rất lâu, Viên Hạo Hoa không quan tâm, trên gương mặt buồn phiền của Viện Bình đã bị cào thành rất nhiều vết thương, sự tức giận của hiệu trưởng Liêu hoàn toàn tương phản với sự tuyệt vọng và tiếng thút thít của Liêu Thanh Tuyền.

Tần Minh thấy hai bên đã hơi ngừng lại thì mới nói: “Chú Viên, chú có biết vì sao hôm qua cháu đang bói cho ông chủ Hạ thì lại đột nhiên bỏ chạy không?”
Viên Binh sửng sốt, tuy rằng rất tò mò nhưng ông ta cũng không đi sâu vào tìm hiểu, hiện tại Tần Minh lại nhắc đến, chẳng lẽ là liên quan đến chuyện trong này sao? Ông ta lập tức hỏi: “Tại sao?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện