Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Người Đẹp Tiền Nhiều


trước sau



“Thôi đi!”
Tất nhiên Cao Cương sẽ không mắc lừa Hồ Mị Nhi.

Anh ta không hề quan tâm đến Tóc Trắng và những người khác đang ồn ào ầm ĩ, chỉ lặng lẽ bước đến đỡ cô bé bị ngã kia dậy.

“Cô bé, đứng qua chỗ tôi này”.

Lôi Tuấn mỉm cười, nói với cô bé đó.

Cô bé ghita biết mình đã gặp rắc rối, cũng biết những người trước mặt này đang giúp mình, trong lòng ngầm hiểu, bước đến đứng sau lưng Lôi Tuấn.

“Không sao chứ?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Không sao ạ, cảm ơn anh”, cô bé lễ phép trả lời.

“Tên khốn, mày muốn chết sao?”
Tóc Trắng bị coi thường thẹn quá hóa giận, dẫn hai tên đàn em xông lên.

Cao Cương bất lực đứng dậy.

Bốp!
Bốp bốp…
Cao Cương giáng ba cái tát vang dội, trực tiếp đánh bay ba người lăn ra đất.

Dường như anh ta tát Tóc Trắng mạnh nhất.

Hai chiếc răng rơi ra từ miệng của Tóc Trắng.

“Ôi đệt, mẹ nó, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi”.

Tóc Trắng kêu thảm, sau đó đứng dậy.


Hắn ta không dám tiến lên trước, nhưng miệng vẫn đang mắng chửi.

Đồng thời lúc này, rất nhiều thực khách quen biết Tóc Trắng cũng gia nhập vào nhóm này, hùa theo chửi bới.

“Các người bị mù rồi à? Dám đánh cả anh Tóc Trắng?”
“Mấy người các người gây chuyện lớn rồi có biết không?”
“Nhanh đến xin lỗi đi…”
Đám người đó la lối om sòm nhưng không có ai dám tiến lên trước.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, nhân vật mà Tóc Trắng chọc phải đang ngồi trên bàn kia không hề tầm thường.

Một người đứng dậy, chỉ ba bạt tai đã đánh bay ba người?
Nhìn thái độ của bọn họ mà xem, trông thì có vẻ vô tội, nhưng lại không hề quan tâm…
“Giả vờ giả vịt, bọn mày cứ tiếp tục giả vờ đi”.

Tóc Trắng lại hét lên: “Ngầu lắm đúng không, đánh giỏi lắm phải không, có gan thì bọn mày đừng chạy, tao gọi đại ca tao đến, bọn mày dám không?”
“Ông chủ, mang rượu đến đây”.

Cao Cương vẫn không thèm để ý Tóc Trắng, giơ tay gọi ông chủ một tiếng rồi lại ngồi xuống.

“Anh Tuấn, lần này đến lượt tôi rồi đúng không?”
Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đứng dậy kính rượu.

“Anh là đại ca, mau ngồi xuống”.

Lôi Tuấn nhấc ly rượu lên cười nói: “Mấy năm nay ở Đông Vực anh có công lao lớn nhất, ly rượu này là tôi kính anh mới phải”.

“Không được”.

Lý Lăng Phong nói: “Cái mạng già này của tôi là nhờ anh cứu sống, đây là quy tắc, nhất định phải để tôi kính rượu”.

“Được rồi, nghe anh”.

Lôi Tuấn cười, lại uống thêm một ly với Lý Lăng Phong.

Đám người Tóc Trắng vừa gọi điện thoại xong vẫn không ngừng mắng chửi, chỉ là về mặt khí chất bọn chúng đã thua rồi.

Đa số thực khách đều không ăn uống ăn gì nữa.

Tất cả mọi người đều trông ngóng tứ phía, hy vọng đại ca của Tóc Trắng nhanh đến.

Dù sao, hóng chuyện đã là bản tính vốn có của con người.

Hóng chuyện cũng đâu gây nên chuyện gì lớn.

“Không biết nhóm người ngồi ở bàn đối diện có thể đối phó được đại ca của Tóc Trắng không nhỉ?”
“Tôi cược một trăm, người ngồi trên bàn đó thắng”.

Một bàn khách ngồi ở xa, vậy mà lại bắt đầu cá cược!
“Đừng đoán bừa nữa, đại ca của Tóc Trắng là ai chứ, anh biết không?”
“Tôi biết chứ, nghe nói lợi hại lắm, rất tàn nhẫn”.

“Chưa chắc, người ngồi trên bàn kia, trông cũng không đơn giản đâu!”
“Anh biết cái quái gì chứ, rồng mạnh cũng không địch được rắn trong hang…”

Mười phút sau.

Một chiếc xe địa hình dẫn đầu, theo sau là năm chiếc xe van, rú ga lao vào con hẻm này.

Trên xe địa hình, một gã to cao lực lưỡng, trên mặt đầy hình xăm nhảy xuống.

Còn chiếc xe van phía sau cũng có mấy chục người ào ạt lao xuống.

“Quỷ Ca, Quỷ Ca…”
Tóc Trắng vừa thấy đại ca mình đến, điên cuồng xông lên.


“Có chuyện gì vậy, tên nào mà không có mắt thế?”
Đại ca vừa được Tóc Trắng gọi là Quỷ Ca, thực ra vừa xuống xe đã biết chính là đám người ngồi ở bàn trong góc khuất.

“Quỷ Ca, mấy tên đó gây chuyện với em, muốn chặn đường làm ăn của em, còn nói sau này khu vực này sẽ do bọn chúng quản lý, chắc chắn là đến giành địa bàn”, Tóc Trắng thêm mắm thêm muối nói.

“Mày không nhắc đến tao à?”, Quỷ Ca hỏi.

“Em nhắc rồi chứ, không có tác dụng gì cả, người ta nói rồi, ai đến cũng vậy thôi”.

“Mẹ nó, thế quái nào lại gặp cái loại cặn bã này vậy? Sở trường của ông đây là chuyên trị thể loại này đấy!“
Quỷ Ca nói đến đó, phất tay, dẫn một đám đàn em tiến lên trước.

Ba người bọn Tóc Trắng lập tức gia nhập vào nhóm đó.

Nhìn về phía bàn Lôi Tuấn ngồi.

Năm người ngồi đó, vẫn vui vẻ cười nói uống rượu.

Tóc Trắng gọi đến nhiều người như vậy, những thực khách khác đều lần lượt đứng dậy tránh đường, sợ sẽ rước họa vào thân, nhưng mấy người Lôi Tuấn vẫn như không có chuyện gì, không hề quay đầu nhìn lại.

Cô bé ôm ghita ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lôi Tuấn.

Vốn dĩ cô bé rất sợ hãi, nhưng sau khi ngồi cạnh anh trai đẹp trai cao lớn này, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ an toàn, cô bé có một loại ảo giác, người này cực kỳ mạnh mẽ.

“Mấy anh em, vẫn còn uống rượu sao?”, Tóc Trắng cười ngạo nghễ nói.

“Đã bảo bọn mày xin lỗi rồi, sợ chết khiếp chưa!”
“Haha…bây giờ quỳ xuống cũng không kịp nữa đâu”.

Hai đứa đàn em của Tóc Trắng cũng gia nhập vào đội ngũ gây hấn.

“Mẹ nó, bọn mày từ đâu ra vậy?”, Quỷ Ca hất cằm lên hỏi.

Thân là đại ca của Tóc Trắng, là trùm của khu vực này, dẫn đến nhiều người như vậy, tất nhiên là cực kỳ tự tin.

Nhưng tiếc là, đối diện với bọn họ, mấy người Lôi Tuấn vẫn không thèm đếm xỉa.

“Mẹ nó chứ, bọn mày điếc hết đấy à?”, Quỷ Ca lại tiếp tục hét lên.

“Có chuyện gì?”
Hồ Mị Nhi ngồi quay lưng với Quỷ Ca, nghiêng đầu hỏi.

“Ôi cái đệt!”
Quỷ Ca đột nhiên mất bình tĩnh, kêu lên: “Cô…cô em này cũng ghê gớm quá nhỉ”.

“Đúng đó đại ca, chính là do cô ta gây chuyện”, Tóc Trắng đứng bên cạnh nói.

Hồ Mị Nhi bất lực trợn mắt một cái.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói nhanh không thì cút”.

Hồ Mị Nhi thật sự mất kiên nhẫn, dù sao nơi này cũng là Bắc Vực.

Cô ta là Bắc Thiên Vương, ăn bữa cơm mà cũng gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy, thật sự là có chút mất mặt.

Nhìn về phía điện chủ và những vị Thiên Vương khác, ai nấy cũng đều cười xấu xa.

“Là bọn mày đánh người của tao đấy à?”, Quỷ Ca lại trở về chủ đề chính.

“Bớt nói nhảm, có chuyện gì nhanh nói đi”, Hồ Mị Nhi đứng dậy.

“Còn là một cô em dễ thương táo bạo nữa này, tôi thích”.

Quỷ Ca ngông cuồng cười nói: “Đánh người của tôi thì nhất định phải trả giá, hoặc là đền mười ngàn tệ, hoặc là…ở cùng tôi một đêm, cô em chọn đi”.


Quỷ Ca vừa nói vừa nháy mắt với Hồ Mị Nhi.

“Đại ca, đừng chỉ nghĩ đến tiền với gái, báo thù cho em nữa chứ ạ”, Tóc Trắng sốt sắng nói.

“Mày cút qua một bên”.

Quỷ Ca đẩy Tóc Trắng ra, mắng: “Ông đây đòi tiền không phải là vì mấy đứa mày sao, nhìn lại mình mà xem, bị thương không nhẹ đấy!”
“Hả? Đúng đúng đúng ạ…”
Tóc Trắng ngầm hiểu trong lòng, vội vàng ngã lăn ra đất, kêu gào.

Hai tên đàn em của hắn ta cũng làm theo.

“Phiền chết đi được”.

Hồ Mị Nhi lấy một cọc tiền trong túi ra, ném lên người Tóc Trắng.

“Mười ngàn, cút”.

Hồ Mị Nhi lại ngồi xuống.

Là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, Hồ Mị Nhi thật sự không muốn ra tay với những tên rác rưởi này.

Cô ta sợ không kiềm chế được, hôm nay cô ta không muốn giết người.

“Ôi đệt!”
Quỷ Ca kinh ngạc nói: “Người đẹp nhiều tiền à, hahahaha…”
“Nhanh cút!”
Hồ Mị Nhi cao giọng quát.

“Cút? Cút đi đâu?”
Quỷ Ca nhặt tiền lên, cười quái dị: “Lúc nãy tính toán sơ qua một lượt, tiền viện phí, phí tổn thất, tiền bồi thường tinh thần…không có một trăm ngàn tệ, hôm nay đừng hòng đứng thẳng rời khỏi đây”.

“Đệt!”
Hồ Mị Nhi trợn mắt.

“Chết rồi chết rồi, bàn kia sợ rồi”.

Thanh niên vừa nãy cược một trăm tệ hơi bất mãn nói.

“Tôi đã nói rồi, Quỷ Ca rất lợi hại đấy”.

“Xem ra không đánh nhau rồi, đền tiền thôi”.

“Chưa chắc đâu, rốt cuộc những người kia là sao, bọn họ cũng bình tĩnh quá rồi đó”.


“Cô em, hiểu chưa?”
Quỷ Ca được voi đòi tiên, vậy mà lại vươn tay ra khoác lên vai Hồ Mị Nhi.

Trong nháy mắt.

Nụ cười trên môi của ba vị Thiên Vương đang ngồi, bỗng nhiên lụi tắt..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện