Thiên Tôn Bất Bại

Sóng Gió Ngập Trời


trước sau

Nhà họ Thương.

Lúc này bầu không khí căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh.

Uông Khải và Thương Thanh Đế đều quỳ trên mặt đất, không dám cựa quậy.

Không khí ngưng tụ thành một mảnh, khắp nơi đều là mùi thuốc súng.

Căng thẳng.

Tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận.

Thở dốc cũng không dám lớn tiếng.

Bên ngoài Nhà họ Thương, toàn bộ đều là vệ binh cầm súng đạn thật, có khoảng 5 đại đội bao vây xung quanh Nhà

họ Thương, ngay cả hai con đường xung quanh Nhà họ Thương cũng bị phong tỏa, xe hơi và người đi bộ đều không

được phép gây ồn ào.

Bên trong phòng khách Nhà họ Thương, bốn bóng dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt của tất cả mọi người đều u ám.

Dương Si, Chiến tướng Định Viễn 7 sao.

Chiến quân Đặc chiến số 7, chỉ huy Chiến quân Đặc chiến số 9, vùng biên giới Đại Bắc.

Quách Điên, Chiến tướng 6 sao.

Chỉ huy Chiến không quân Đặc chiến Xích Ưng, vùng biên giới Đại Bắc.

Trần Nộ, Chiến tướng 6 sao.

Chỉ huy Chiến quân Đặc chủng Nguyên Hổ, vùng biên giới Đại Bắc.

Lý Đào Hoa, Chiến tướng 6 sao.

Chỉ huy Chiến quân Đặc chủng chiến đấu, chỉ huy Hậu cần Đại Bắc, vùng biên giới Đại Bắc.

Sắc mặt của bốn vị Chiến tướng đều tái mét, không thể nào kiềm chế sát khí trên người.

Dương Si lớn lên rất đẹp, môi đỏ răng trắng, mắt phượng hơi xếch lên, điển trai như minh tinh màn bạc.

Lúc này sắc mặt của anh ta lại tái xanh, quay sang nhìn Quách Điên.

"Một tiếng sau, nếu như Chiến tôn không tỉnh lại, lập tức thông báo cho Lôi Cuồng, trực tiếp vào Đế Đô để mời Đế Y".

"Thông báo cho Doanh Tiêu, một tiếng sau không nhận được thông báo thì lập tức tới Tái Bắc để mời Thác Bạt thần

y".

Quách Điên ngăm đen, dáng dấp gầy bé nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần.

"Tôi sẽ bố trí máy bay chiến đấu và điều động quân đội, nhưng Đế Y..."

Trần Nộ ở bên cạnh lãnh đạm nói.

"Nếu đám nghị sĩ chó má kia không đồng ý, vậy điều động quân đội đi tới Đế Đô!"

Đào Hoa ở bên cạnh gật đầu.

"Tôi đi chuẩn bị ngay".

Lời đối thoại của bốn vị Chiến tướng không chút giấu diếm.

Tất cả những người có mặt ở trong phòng đều rùng mình sợ hãi.

Đó là Đế Đô!

Nói điều binh liền điều binh sao?

Mấy người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Đám người Dương Si lại không thèm để ý chút nào.

Nếu như Chiến tôn thật sự xảy ra một chút bất trắc.

Bọn họ không thể chống đỡ được hồng thủy ngập trời!

Trần Nhã ở bên cạnh, đã nhắm mắt cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, chỉ cầu mong cho Quân Tường được bình

an vô sự.

Đôi tay của Bạch Tiểu Hoàng cũng có chút run rẩy.

Mặc dù trước kia đã từng gặp Quân Tường nhưng chưa bao giờ cô ta cảm thấy xúc động như thế này.

Tất cả quần áo trên người Quân Tường đều đã cởi bỏ, để lộ ra khuôn ngực cường tráng.

Nhưng trên người anh lại hiện lên chằng chịt những vết sẹo.

Tựa như những con rồng giận dữ đang vùng vẫy lượn vòng trên thân thể anh.

Những vết sẹo minh chứng cho những trận mưa bom bão đạn mà anh từng xông pha.

Mỗi một vết sẹo đều là vinh quang.

Điếu Mệnh Đan của Nhà họ Bạch đã cho Quân Tường uống thế nhưng hơi thở của Quân Tường vẫn vô cùng yếu ớt.

Thật sự khiến cho người ta không tài nào hiểu được.

Ở bên người của Bạch Tiểu Hoàng.

Hoa Thanh Vân là Đại gia chủ Nhà họ Hoa kiêm thế gia y học Võ Quốc.

Hoa Thanh Vân cũng nhiều lần cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Trên thân thể người này đều là thương tích.

Hoa Thanh Vân cũng có chút buồn bực, làm sao người này có thể kiên trì sống cho tới tận bây giờ.

Thở dài một hơi, Hoa Thanh Vân lại đút cho Quân Tường uống một viên đan dược.

Viên đan dược được Nhà họ Hoa cất giấu!

Có lẽ đan dược của Nhà họ Hoa và Nhà họ Bạch đã phát huy tác dụng, sắc mặt của Quân Tường đã hồng hào hơn

trước.

Quân Tường chỉ cảm thấy rằng mình đã có một giấc mơ thật dài, thật dài...

Đột nhiên mở mắt ra liền thấy Bạch Tiểu Hoàng đang trầm mặc nhìn mình.

"A, anh tỉnh rồi?"

Bạch Tiểu Hoàng vui mừng kinh ngạc nói.

Quân Tường gật đầu liền nhìn thấy những người khác đều tụ tập xung quanh anh.

Trần Nhã liền đem quần áo cho Quân Tường khoác ở trên người.

Cô ta ân cần hỏi: "Anh thế nào rồi?"

Quân Tường lắc đầu nói: "Tôi không sao".

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dương Si, Quách Điên cùng những người khác đang tiến lại gần.

"Chiến tôn..."

Quân Tường vân vê mũi: "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

Trần Nộ nhìn đồng hồ: "Khoảng chừng hơn năm giờ".

Quân Tường gật đầu nhìn về phía những người anh em luôn sát cánh bên mình: "Được rồi, nhìn thấy tôi không sao

rồi, mọi người trở về đi".

"Tiền tuyến còn căng thẳng, chớ làm chậm trễ chuyện chính sự".

Dương Si cau mày nói: "Chiến tôn, anh thật sự không sao chứ?"

Quân Tường ngẩng đầu: "Ô hay lắm Dương Si, lời của tôi anh cũng không tin sao?"

"Thuộc hạ không dám!", Dương Si vội vàng lắc đầu.

"Thật sự không sao, các anh đều trở về đi".

Quân Tường hiểu rõ cơ thể của mình, nếu như trước đây anh có thể đã vô phương cứu chữa rồi.

Cho nên có thể nói là anh đã bước một chân tới quỷ môn quan.

Chỉ có điều.

Quân Tường anh cao số.

Diêm Vương cũng không dám bắt!

"Lão già này là Hoa Thanh Vân, gia chủ của Nhà họ Hoa".

Hoa Thanh Vân đứng bên cạnh Quân Tường, hai tay chắp ở sau lưng nói.

"Cơ thể của anh đã qua cơn nguy kịch, hãy nhớ kỹ khi đang giận dữ nhất định không thể ra tay".

Vẻ mặt của Hoa Thanh Vân cực kỳ nghiêm túc.

Quân Tường lập tức gật đầu: "Làm phiền ông quá, tôi thật sự xấu hổ, nếu sau này Nhà họ Hoa có chuyện gì, Quân

Tường tôi tuyệt đối sẽ báo đáp hết sức".

Hoa Thanh Vân gật đầu và dặn dò Quân Tường thêm vài câu nữa.

Tất cả những người khác trong phòng đều gật đầu, mặc quần áo vào, Quân Tường lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước

đây.

Chỉ có điều, sắc mặt càng thêm trắng.

Dương Si và Quách Điên cũng cùng Quân Tường nói nói mấy câu.

Lại dặn dò Trần Nộ và Đào Hoa chăm sóc cho Quân Tường, sau đó mới lên máy bay chiến đấu quay trở lại biên giới

Đại Bắc.

Quân Tường nhấp một ngụm trà, nhìn Uông Khải và Thương Thanh Đế vẫn đang quỳ ở bên cạnh.

"Vôn dĩ còn muốn giảng giải đạo lý với các người".

"Nhưng, bác sĩ đã nói, tôi không nên thức đêm, cho nên lười nói nhảm với các người".

Quân Tường ngẩng đầu nhìn Trần Nộ trước mặt.

"Trút bỏ quân hàm và quân phục của Uông Khải, trực tiếp ném cho tòa án quân sự".

"Còn Nhà họ Thương, không cần phải sống nữa".

Quân Tường đứng dậy, cảm thấy đau nhức khắp người.

Quân Tường biết.

Trước kia còn muốn chờ đợi một chút, nhưng bây giờ nhất định phải thử một lần.

Cuốn đã chỉ dẫn cho bản thân.

Nhất định phải có được.

Quay đầu lại, Quân Tường nhìn về phía Trân Nhã.

"Chuẩn bị một chút, Nhà họ Trần sẽ tiếp quản Nhà họ Thương".

"À đúng rồi", dường như anh còn nghĩ tới điều gì đó.

Quân Tường tiếp tục nói: "Cái tên Thương Cuồng kia còn sống không?"

Trần Nộ gật đầu: "Còn đang thoi thóp".

"Hỏi hắn trước đây đã làm những chuyện xấu xa gì, nếu có, hãy bồi thường cho gia đình người ta một ít, sau đó chôn

cùng hai người bọn họ".

"Vâng!"

Sau khi xử lý xong mọi việc, Quân Tường nhìn Trần Nhã.

"Xem ra cô lại phải thức trắng đêm rồi".

Trần Nhã ngây người tại chỗ, cô ta vẫn còn có chút sững sờ.

Trong vòng một ngày, Nhà họ Trần lại thâu tóm Nhà họ Thương, đây là gia tộc mạnh nhất Thiên Nam!

"Cô ở đây chuẩn bị sắp xếp, tôi đi về trước".

Trần Nhã gật đầu rồi tiễn Quân Tường rời đi.

Toàn bộ thành phố Thiên Nam đều sửng sốt!

Nhà họ Thương hung hăng phách lối sao có thể bị nuốt chửng như thế này!

Nhưng Quân Tường không thèm để ý đến tin sốc của Thiên Nam, anh trở về biệt thự Vân Đỉnh, khóa cửa phòng lại,

Quân Tường lại phun ra một ngụm máu nữa.

Chỉ có anh hiểu rõ bệnh tình của mình thật sự tồi tệ hơn rất nhiều!

Hơi thở rối loạn và kinh mạch đảo lộn.

Nếu không tìm ra cách chữa trị, cùng lắm chỉ sống được... 5 ngày.

Nghĩ đến điều này, Quân Tường lấy điện thoại ra và gọi.

Truyện convert hay : Vô Thượng Sát Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện