Thiên Tôn Bất Bại

Bị Thương


trước sau

Quân Tường quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người cậu của Thương Cuồng.

Trên người anh toát ra khí thế mạnh mẽ bừng bừng, phẫn nộ cực điểm.

"Tùy ý làm bậy như vậy, ông có thấy xứng đáng với bộ quân trang trên người mình không?"

Giọng nói Quân Tường lạnh như băng, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí.

Quân trang để bảo vệ đất nước, thiêng liêng không gì sánh bằng, đám người này mặc quân trang mà làm những việc

như thế này, đây thật sự là một điều sỉ nhục đối với những người quân sĩ Võ Quốc!

Trần Nộ ở bên cạnh đi tới trước mặt Quân Tường.

"Thật là gan chó lớn mật!"

Cậu của Thương Cuồng - Uông Khải liền tức giận, siết chặt tay thành quả đấm.

"Tôi là Chiến hiệu 5 sao Võ Quốc, chỉ huy của quân khu Thiên Nam, các anh lại dám dùng vũ lực với tôi!"

"Ông là cái thá gì? Ông mà đòi xứng với hai chữ chỉ huy ư?", Trần Nộ lấy quân hàm và huân ***

Chương từ trong túi, đeo

lên vai và trước ngực.

Sáu ngôi sao sáng ngời rực rỡ.

"Chiến khu Đại Bắc, Sĩ quan đặc chủng, Chiến tướng 6 sao Trần Nộ".

Quân Tường chỉnh đốn lại ống tay áo, chỉ tay về phía Trần Nộ rồi lại nhìn về phía Uông Khải: "Ông nói xem anh ta có

dám đánh ông hay không?"

Cơ thể Uông Khải và Thương Thanh Đế đồng loạt cứng đờ.

Vẻ hung hăng vênh váo trên khuôn mặt lập tức bị đóng băng, biểu cảm có chút đờ đẫn.

Hoang mang, kinh ngạc, bối rối.

Hàng loạt biểu cảm hiện ra trên khuôn mặt của Uông Khải.

Sau đó run rẩy chào Trần Nộ theo nghi thức quân đội.

"Chào Chiến tướng!"

Uông Khải có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, làm sao một Chiến tướng cao cấp lại tới thành phố Thiên Nam này

cơ chứ!

Hơn nữa đây còn là phía trên vùng sát biên giới!

Nhân vật tầm cỡ này, đáng lẽ phải thông báo cho chỉ huy trưởng cao nhất vùng, sau đó rải nước khắp đường phố để

toàn bộ người của thành phố Thiên Nam cùng nhau đi theo tiếp đón mới phải?

Chiến tướng!

Chiến tướng 6 sao ở Võ Quốc bây giờ có bao nhiêu?

Sao có thể bị chính mình thay thế tấm sắt.

Uông Khải lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.

Nhìn sang bên cạnh Quân Tường đang ung dung ngồi ở đó, Uông Khải càng thêm run rẩy sợ hãi.

Có thể làm cho một chiến tướng 6 sao cam tâm tình nguyện làm người hầu, phải là nhân vật tầm cỡ như thế nào?

Chiến tướng Định Viễn 7 sao? Hay là Chiến tướng Trấn Quốc 8 sao?

Thế nhưng Uông Khải có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra.

Người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn ở đây chính là Chiến thần thiên tôn 9 sao độc nhất vô nhị của Võ

Quốc.

Chiến thần duy nhất!

"Quân đội là nơi cho gia đình ông lộng hành sao?", Quân Tường khẽ ngẩng đầu lên, đánh giá Uông Khải.

Nhưng sự phẫn nộ trong mắt anh như sóng biển ngập trời, điên cuồng cuộn trào mãnh liệt.

Uông Khải vội vã lắc đầu: "Không phải không phải không phải".

"Vậy vì sao, Nhà họ Thương xảy ra chuyện, ông liền lập tức xuất hiện ở đây?"

Uông Khải đầu đầy mồ hôi lạnh, vã ra như tắm, đứng trơ tại chỗ, không biết nên nói cái gì mới phải.

“Thành phố Thiên Nam tuy nằm tại nội địa của Võ quốc, cũng chưa từng trải qua chiến sự cùng với khu quân sự

đóng giữ tại Thiên Nam, nhưng các người lại như thế này?”, Quân Tường không lớn tiếng, nhưng lời nói nặng nề tựa

như hàng nghìn cân chữ nã vào tai của Uông Khải.

"Võ Quốc được xây dựng hàng trăm năm, biên giới Đại Bắc và Đại Đông luôn có xung đột với đế quốc, biết bao nhiêu

chiến sĩ đã gục ngã đổ máu nơi biên thùy".

"Để đổi lấy hòa bình hạnh phúc cho nội địa Võ Quốc".

"Còn ông, lại ngang nhiên lộng hành, coi trời bằng vung!"

Quân Tường vừa nói, cơn thịnh nộ trong đôi mắt anh càng ngày càng nồng đậm.

Các đốt ngón tay dùng sức gõ mấy cái trên mặt bàn.

"Ông thật đáng chết".

Uông Khải khom lưng tại chỗ, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Trần Nộ liền mở miệng nói: "Hiện tại tôi sẽ tiếp quản vị trí của ông, lập tức giao quân lệnh".

Uông Khải lùi lại phía sau: "Đây là quân khu Thiên Nam, anh không phải chỉ huy quân sự của tôi, anh không có quyền

lấy đi quân lệnh".

"Hừ..."

Đôi mắt của Quân Tường tỏa ra sát khí, lấy từ trong ngực ra một khẩu súng lục.

Đạn đã lên nòng.

Pằng!

Một phát súng bắn trúng vào đầu gối của Uông Khải.

Cơ thể Uông Khải trong nháy mắt đổ rầm xuống mặt đất.

Thổi nòng súng còn vương đầy khói, Quân Tường mở miệng nói: "Bây giờ ông có thể giao quân lệnh rồi chứ?"

Uông Khải nằm trên mặt đất, nhìn vào bắp đùi vừa bị bắn của mình.

Khuôn mặt đau đớn, dữ tợn nói: "Dù tôi có làm sai thế nào, anh cũng không thể trực tiếp trừng phạt một Chiến hiệu 5

sao, tôi sẽ kiện anh ra tòa án quân sự!"

"Ồ? Vậy ư?", Quân Tường lại nổ súng!

Pằng!

Một phát súng khác khiến cho đầu gối còn lại của Uông khải cũng bị xuyên thủng.

"Chiến tôn bớt giận".

Trần Nộ nhìn thấy cơn thịnh nộ trong mắt Quân Tường lập tức lên tiếng.

Quân Tường lắc đầu, nhìn Uông Khải, rồi quay lại nhìn Thương Thanh Đế.

"Quỳ xuống!"

Giọng nói chưa đầy sự uy nghiêm, mang theo khí chất cao quý của một bậc bề trên.

Thương Thanh Đế lập tức mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Nhà họ Thương hoành hành ngang ngược, hung hăng càn quấy, hôm nay tôi đã biết được mọi chuyện", Quân

Tường chậm rãi mở miệng.

"Bởi vì việc làm ăn của gia tộc, chưa nói đến việc cạnh tranh không lành mạnh, mà tập đoàn còn giở thủ đoạn nham

hiểm với các tập đoàn khác, cho dù phải đổ máu cũng vẫn làm".

"Thiên hạ đại loạn đều bởi vì lợi ích mờ mắt".

Sát khí trong đôi mắt Quân Tường dần dần ngưng tụ.

"Nhưng là một người lính, không đi bảo vệ quốc gia, Nhà họ Thương các người lại hống hách lộng hành..."

"Thương Thanh Đế, Uông Khải đều đáng chết!"

Quân Tường càng nói càng tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

"Khụ khụ..."

Những vết thương do hai con người này đè ép cộng thêm cơn thịnh nộ của Quân Tường đang cuộn trào.

Quân Tường ho khan, máu tươi từ khóe miệng bắt đầu rỉ ra.

"Chiến tôn!", nét mặt Trần Nộ lập tức căng thẳng.

Quân Tường vừa muốn nói, trong ngực cảm thấy một cỗ ngọt ngào, vết thương cũ trong cơ thể phát tác, một búng

máu tươi liền phun ra.

Sắc mặt tái xanh.

Anh lập tức nhắm mắt lại, kìm nén vết thương của mình.

Nhưng càng kìm nén, Quân Tường càng rơi vào trạng thái hôn mê.

Nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Quân Tường.

Nét mặt của Trần Nộ trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

Anh ta quay đầu lại, gọi điện cho chỉ huy quân sự của Uông Khải.

"Tôi là Chiến tướng 6 sao Trần Nộ, quân khu Thiên Nam, lập tức điều năm đại đội binh lực tới Nhà họ Thương!"

Ánh mắt Trần Nộ lạnh băng nhìn về phía Thương Thanh Đế và Uông Khải.

"Nếu Chiến Tôn có mệnh hệ gì, toàn bộ Nhà họ Thương và cả gia đình Uông Khải đều phải chôn cùng!"

...

Ngay ngày hôm ấy, Thiên Nam được phen chấn động!

9h15p tối, Bạch Tiểu Hoàng - thế hệ trẻ của thế gia y học nhà họ Bạch, tiến vào nhà họ Thương.

9h19p, Trần Nhã - Chủ nhân của nhà họ Trần thông báo cho toàn bộ nhà họ Trần thu thập dược liệu quý hàng nghìn

năm.

10h đúng, Hiệp hội thương mại Kim Vận sử dụng toàn bộ lực lượng, thu mua dược liệu quý giá!

11h đêm, phi cơ Đệ Tranh Long Chiến hạ cánh xuống Thiên Nam, khu quân sự Đại Bắc, Dương Si -Chiến tướng

Định Viễn 7 sao, Quách Điên -Chiến tướng 6 sao cùng đi vào nhà họ Thương.

12h đêm, Hoa Thanh Vân - Đại gia chủ Nhà họ Hoa kiêm thế gia y học Võ Quốc, nhanh chóng tiến vào nhà họ

Thương!

Nửa đêm rạng sáng, quan chức thành phố Thiên Nam đã bí mật đến chùa Linh Hoa ở thành phố Thiên Nam để cầu

nguyện cho Quân Tường.

Quỳ gối trước các vị thần Phật, quan chức chính quyền thành phố Thiên Nam đã thành tâm tụng kinh suốt đêm..

Anh ta biết.

Nếu như đêm nay sát tinh không tỉnh dậy.

Đừng nói là thành phố Thiên Nam, toàn bộ Võ Quốc.

Thiên Đô cũng sụp đổ hơn nửa!

Truyện convert hay : Giang Sách

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện