Thiên Tôn Bất Bại

Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.


trước sau

Advertisement
“Tôi hỏi một câu, tại sao vậy?”

Tạ Vũ Đình vừa nói xong thì lập tức có giọng nói truyền đến.

Nhà họ Lôi cũng thuộc gia tộc ở hiệp hội thương mại Kim Vận, có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Thôi.

Người đặt câu hỏi ban nãy chính là Lôi Thiên Minh, gia chủ hiện giờ của nhà họ Lôi.

Lôi Thiên Minh năm nay mới hơn ba mươi tuổi, là người nặng ký cho lựa chọn vị trí hội trưởng khóa tiếp theo của

hiệp hội thương mại Kim Vận. Vì vậy, khi nghe thấy Tạ Vũ Đình nói như vậy thì hắn ta lập tức chau mày, lên tiếng nói.

Lôi Thiên Minh hai mắt nhìn về phía Tạ Vũ Đình, tiếp tục nói: “Nhưng lựa chọn hội trưởng và phó hội trưởng đều do

tất cả gia tộc bỏ phiếu lựa chọn. Vì vậy, tại sao hôm nay lại quyết định vội vàng thế?”

Ở trước mặt bao nhiêu khách quý, Lôi Thiên Minh đặt câu hỏi trực tiếp.

“Gia chủ Lôi! Chuyện này tôi sẽ giải thích với anh sau”, Tạ Vũ Đình sắc mặt không đổi, nói thẳng với Lôi Thiên Minh.

Nói xong, ông ta không cho Lôi Thiên Minh cơ hội phản ứng mà đi xuống sân khấu luôn.

Lôi Thiên Minh nhìn Tạ Vũ Đình chậm rãi từ sân khấu đi xuống, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của mình nên sắc

mặt hắn ta sầm lại, quay đầu nhìn về phòng vip Quân Tường đang ngồi.

Trong ánh mắt toát lên vẻ khó chịu, nói: “Tôi muốn nhìn xem, nhà họ Trần này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Vừa mở màn mà không khí đã vô cùng căng thẳng.

Ngoài các gia tộc thuộc hiệp hội thương mại Kim Vận cảm thấy có chút bất an thì các gia tộc khác đều vô cùng phấn

khích.

Mọi người đều bắt đầu đoán mò, tại sao nhà họ Trần lại không khác nào tát hết cái này đến cái khác lên mặt hiệp hội

thương mại mà hiệp hội thương mại vẫn không dám có ý kiến gì? Dường như rất sợ nhà họ Trần.

“Được rồi! Chúng ta bắt đầu đợt đấu giá đầu tiên thôi”, MC đi về trước, bắt đầu giới thiệu sản phẩm đấu giá đầu tiên.

“Chào mọi người! Sản phẩm đầu tiên của chúng tôi là chữ viết tay của nhà thư pháp đương thời, là bức viết của đại

sư Trần Khởi Vân…”.

Từng sản phẩm đấu giá được giới thiệu đến mọi người.

Nhưng bởi vì chuyện trước đó khiến mọi người không còn nhiều hứng thú với các sản phẩm mà tò mò về nhà họ

Trần hơn.

Quân Tường nhìn các sản phẩm ở bên dưới, đều không thấy hứng thú.

Anh quay đầu lại nhìn Trần Nhã thì phát hiện cô ta đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt có vẻ lo lắng.

“Cô sao thế?”

Trần Nhã nghe thấy Quân Tường hỏi mình nên lập tức cười, nói: “Không có gì! Chỉ là cảm thấy nhà họ Trần tiến

nhanh quá”.

“Hơn nữa, kể cả là hiệp hội thương mại Kim Vận thì cũng có rất nhiều người không chung tiếng nói với nhau”.

Cô ta nhìn Lôi Thiên Minh, nói: “Rất nhiều gia tộc đều coi nhà họ Trần như cái gai trong mắt”.

Quân Tường lại không để ý mà thản nhiên nói: “Có tôi ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu”.

“Vì vậy, tôi muốn nhờ anh một việc”, Trần Nhã chau mày, cắn môi, nói.

“Cô nói đi”.

“Hôm nay coi như lần cuối cùng anh giúp tôi”, Trần Nhã nắm chặt tay, cố lấy dũng khí nói với Quân Tường.

Quân Tường nhìn Trần Nhã một cái, hỏi: “Tại sao vậy?”

Trần Nhã vừa nghĩ vừa nhìn Quân Tường với ánh mắt căng thẳng: “Bởi vì tôi không muốn chuyện gì cũng phiền đến

anh”.

“Tôi và nhà họ Trần đều phải học cách trưởng thành. Nếu như lúc nào cũng được anh bảo vệ thì…”.

“Sau này nhà họ Trần còn làm được gì nữa? Những chuyện về sau, tôi muốn nhà họ Trần sẽ tự gánh vác”.

Trần Nhã với vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quân Tường, nói tiếp: “Hơn nữa…”.

Quân Tường nhìn cô ta, hỏi lại: “Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa tôi cũng muốn, sau này có tư cách đứng bên cạnh anh”, dường như cô ta lấy hết dũng khí nói câu này nên

sắc mặt cũng ửng đỏ lên.

Nghe thấy vậy, Quân Tường thấy ấm lòng vô cùng.

Mặc dù tính tình Trần Nhã lương thiện nhưng con người lại kiên cường mạnh mẽ.

Mấy ngày nay, Quân Tường tác động quá lớn đến cô ta.

Cô ta muốn chứng minh bản thân mình, muốn mình tiến bộ hơn.

Quân Tường như vầng trăng sáng trên cao, Trần Nhã muốn mình trưởng thành thật nhanh, trở thành người bên cạnh

anh và là một vì sao sáng nhất.

“Được không?”, Trần Nhã chớp mắt mong đợi, hỏi Quân Tường.

“Được, tôi đợi cô”.

Nghe thấy Quân Tường gật đầu, lúc này Trần Nhã
Advertisement
mới nở nụ cười. Đứng bên cạnh anh, cô ta cảm nhận được sự ấm

áp.

Buổi đấu giá đã đấu giá được mấy sản phẩm rồi.

Cuối cùng có một sản phẩm mà khiến Quân Tường nhìn mãi không rời.

MC đeo gang tay, trong tay là quyển sách cổ.

“Cuốn sách cổ ‘Đại Diên Y Điển’.

“Đây là sách đã thất lạc bao nhiêu năm của thế gia y học nhà họ Nhan. Mặc dù còn sót lại nhưng vô cùng đáng quý”.

Trong tay MC cầm cuốn sách rồi giới thiệu đủ kiểu.

Ánh mắt Quân Tường càng lúc càng sáng lên. Bởi vì sư phụ y thuật của anh họ Nhan. Nói cách khác, chính là truyền

nhân của thế gia y học năm đó.

Nhưng, anh chỉ còn cuốn sách lưu truyền lại, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời.

Phải biết rằng, mỗi thế gia y học đều có sách kinh điển của mình. Mỗi cuốn đều có những tinh hoa khác nhau, vì vậy

mỗi cuốn lưu truyền lại đều vô cùng đáng quý.

Giờ đây nhìn thấy cuốn sách của nhà họ Nhan, kể cả là còn sót lại cũng khiến mắt Quân Tường sáng lên.

Bởi vì, trong cuốn này có khả năng có ghi chép cách để chữa được căn bệnh nặng của anh.

Cảm nhận được Quân Tường có chút hứng thú nên Tiết Đào ở bên cạnh chau mày, nói: “Nếu anh thích thì giờ tôi sẽ

thông báo cho MC giữ lại?”

Nhưng Quân Tường lại lắc đầu, nói: “Cạnh tranh công bằng”.

Tiết Đào không dám nói gì thêm mà lùi về sau hai bước.

“Cuốn sách này có giá khởi điểm là ba mươi triệu tệ”, MC lên tiếng nói.

MC chưa nói xong thì bên trong lập tức có người giơ biển lên, nói: “Ba mươi lăm triệu”.

Quân Tường nhìn xuống thì phát hiện đó là một cô gái.

Cô ta có body nóng bỏng, mặc lễ phục, vẻ kiêu ngạo sang trọng, đúng là vô cùng thu hút. Sống mũi thẳng tắp, trông

vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt long lanh, kiều diễm.

Đường cong hoàn hảo như con giun đang quằn quại giận dữ.

Mái tóc cuộn lên, mang theo vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Vẻ thiếu nữ và quyến rũ khiến người khác nhìn thấy là muốn chiếm hữu.

“Bạch Tiểu Hoàng”, đây là người của thế gia y học, chẳng trách lại lên tiếng thét giá.

Quân Tường nghiêng đầu, nói: “Năm mươi triệu”.

Tiết Đào lập tức thét giá luôn.

MC nhìn thấy tín hiệu ở phòng vip nên lập tức lên tiếng: “Nhà họ Trần ở Thiên Nam ra giá năm mươi triệu”.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía phòng vip đó.

Nhưng vì cửa kính đặc biệt nên không nhìn rõ trong phòng đó là Quân Tường.

Lôi Thiên Minh chau mày, trong lòng dấy lên mấy suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn cố kìm chế, quyết định thăm dò một

phen.

Sau đó, hắn ta giơ biển lên nói với MC trên sân khấu: “Tôi ra giá sáu mươi triệu”.

Tất cả khách quý có mặt ở đây đều thấy phấn khích. Lôi Thiên Minh và nhà họ Trần đang đấu nhau rồi…

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện