Thiên Phú

Lan Xa


trước sau

Advertisement

Đi lựa đồ cùng Diệp Noãn, Cung Ngạn Vũ và Đàm Phượng đều biết, Diệp Noãn chỉ khiêm tốn, bởi ít khi nào cô nhìn nhầm hàng, một hai lần nói đúng giá còn có thể nói là ăn may, nhưng bốn năm lần đều nói đúng không sai lệch, thì không phải chỉ là vận may rồi.


Mặt trời sắp lặn, ba người từ chợ đồ cũ đi ra, thu hoach được rất nhiều. Diệp Noãn mua sắm rất thỏa mãn, sức sống tràn đầy, tươi cười như hoa mùa hè: “Đi, tôi mời mọi người ăn món ngon.”


Mọi người tâm tình đều rất tốt, Cung Ngạn Vũ hình như là lần đầu nhìn thấy Diệp Noãn vui vẻ như vậy, không khỏi bị nụ cười đó lây sang mình, khóe miệng cũng cong lên tươi cười, nói hùa theo: “Đi, phải ăn ngon mới được.”


Đàm Phượng vừa đi vừa cười, nhìn hai người bọn họ vui vẻ, có vẻ ngày càng hợp nhau rồi.


Từ chợ bán đồ cũ đi ra, Diệp Noãn cũng thấy ưa thích Cung Ngạn Vũ hơn nhiều lắm. Đi cùng nhau, thằng nhóc này vẫn rất ga lăng, dù là phiên dịch giúp cô hay cò kè mặc cả, đều rất kiên nhẫn và nho nhã, một chút sốt ruột cũng không có.


Diệp Noãn thích dạo chợ đồ cũ, nhưng Hạ Xuyên trước giờ luôn không có kiên nhẫn đi theo cô, còn Tô Giản, đi cùng cô dạo phố cũng tốt, nhưng anh ta vẫn chỉ thích những cửa hiệu tiếng tăm, cũng không hiểu được, Diệp Noãn đi đến mấy cái chợ chồm hổm thế này thì có cái gì đáng mua.


Như vậy so sánh, DIệp Noãn đối với Cung Ngạn Vũ dĩ nhiên là sinh ra một loại cảm giác được đi du lịch với người nhà thoải mái vui vẻ.


Vì muốn đãi cậu chàng hôm nay không nề hà cực khổ, cô cố tình chọn một nhà hàng Pháp xa hoa để ăn tối.


Hoa tươi mềm mai trang trí, khăn trải bàn trắng nõn, đèn chùm rực rỡ lóa mắt, sông Seine bên ngoài cửa sổ êm đềm trôi.


Đàm Phượng vừa ngồi xuống liền thoải mái duỗi chân rên lên một tiếng, hôm nay đi bộ quá nhiều, chân cũng hơi đau, ngồi lên cái ghế mềm mại dễ chịu như vậy quả là hạnh phúc.


Cung Ngạn Vũ ngồi xuống, nhận thực đơn từ tay người phục vụ, vừa lật thực đơn vừa nhìn Diệp Noãn cười cười: “Mời xong bữa tối nay, em và cô Phượng về nhà là phải ăn dưa muối một tháng rồi.”


Đắt thế sao? Đàm Phượng cũng mở thực đơn ra, hình ảnh và chữ số cũng đủ hiểu. Giá cả quả nhiên… Thực đáng sợ. Trong nháy mắt cô sinh ra một suy nghĩ hay là thôi không ăn, nhưng mắt nhìn thấy Diệp Noãn bình tĩnh, cảm thấy cô không thể làm mất mặt Diệp Noãn được.


Diệp Noãn cười rộ lên, ánh mắt cong cong, nhìn Cung Ngạn Vũ: “Đừng có coi thường tôi nha, tốt xấu gì người ta cũng đã quay hai bộ phim rồi mà.”


“Cũng đúng, diễn viên dù thế nào cũng là người có thu nhập cao rồi.” Cung Ngạn Vũ cười nói.


Ba người thanh thản nhẹ nhàng ăn tối, hỏi thăm nhau mấy vấn đề: “Sau khi về nước có quay phim khác không?” Hay “Dự định một năm ra mấy album”, đại khái vậy.


“Một năm một album thôi.” Cung Ngạn Vũ trả lời, có vẻ cũng không quá phấn khích.


“Vậy có lúc anh ngồi không nha?” Diệp Noãn nói.


Là người sáng tác, đương nhiên sẽ có lúc ngồi không, không có tác phẩm, vừa sáng tác vừa hát ca khúc của mình là lợi thế, nhưng cũng là áp lực của Cung Ngạn Vũ.


“Đương nhiên,” Cung Ngạn Vũ thẳng thắn nói, “hiện giờ đang ngồi không đây.”


“Vậy làm sao bây giờ?” Vừa ở cùng một ngày, Đàm Phượng đã xem Cung Ngạn Vũ là bạn bè, lo lắng hỏi.


Cung Ngạn Vũ cười nói: “Thật ra cũng không có gì đáng lo ngại, viết không ra tác phẩm mới thì cover lại các bài hát cũ, hoặc là như hôm nay đi dạo lòng vòng tìm cảm hứng.”


“Vậy hôm nay anh có cảm hứng không?” Đàm Phượng lại hỏi.


“Ồ… Đi chung với hai cô gái đẹp đương nhiên là có cảm hứng,” Cung Ngạn Vũ, thái độ ăn không nói có, gật gật, “về nhà phải gấp rút viết một bài hát thiệt hay mới được.”


Thằng nhóc này cũng biết nói đùa, Diệp Noãn lắc đầu cười, di động bên tay cô đột nhiên rung lên một chút. Có tin nhắn, Diệp Noãn cầm lên nhìn thoáng qua, từ một số lạ, tin nhắn chỉ có một câu: “Anh chia tay rồi.”


Trong đầu cô nháy mắt liền nghĩ đến Hạ Xuyên, hẳn là hắn? Chắc chắn là hắn. Hắn làm thế nào có được số di động của mình? Diệp Noãn đang tươi cười chợt đơ mất một lúc.


Thấy biểu hiện của Diệp Noãn thay đổi, Cung Ngạn Vũ theo bản năng hỏi một câu: “Sao thế?”


“Không có gì, tin nhắn rác.” Diệp Noãn để điện thoại xuống bàn, không trả lời, hoàn toàn không hề có ý định trả lời, lơ đi như không thấy.


“Ôi trời, đến Pháp rồi cũng không thoát nổi nạn tin rác sao?” Đàm Phượn trêu chọc một câu.


“Đúng thật.” Diệp Noãn cười, đáp.


Không khí trong bàn ăn lại tốt trở lại.


Lúc Đàm Phượng đi toilet, Cung Ngạn Vũ hỏi Diệp Noãn: “Em không ưa Lâm Uyển Uyển sao?”


“Hả?” Diệp Noãn ngẩn người, không nhớ ra mình bại lộ trước mặt anh khi nào.


“Lúc anh Văn Úc nhắc đến tên cô ta với em.” Cung Ngạn Vũ nhắc nhở cô một chút.


“À…” Diệp Noãn nhớ ra, không thể không chặc lưỡi, nghệ sĩ quả có khả năng quan sát quá tốt, cô gật đầu, “cũng không thích lắm.”


“Sao vậy?”


Vì sao ư? Kể ra có hơi dài, Diệp Noãn chỉ nói ngắn gọn: “Có thể… Bởi vì cô ấy cái gì cũng giỏi, cho nên, em không thế nào thích cô ấy được…”


Cung Ngạn Vũ cười lớn: “Em ghét ai thì cũng vẫn như vậy không thèm che giấu gì cả.”


Lời nói của anh làm cả hai nhớ đến lần đầu gặp nhau không mấy vui vẻ, Cung Ngạn Vũ nói ra như vậy, chứng tỏ anh ta cũng đã không còn khúc mắc với lần đó nữa.


Cho nên mới nói, giữa người và người, phải ở cùng nhau một thời gian mới biết được, rõ ràng cùng một tính cách, thế nào mà lúc trước, anh lại thấy cô là người nâng trên đạp dưới, nhưng giờ quen biết rồi, lại cảm thấy đó mới là thẳng thắn thành khẩn.


Diệp Noãn cười cười: “Thật ra, anh cũng vậy, có thèm che giấu cái gì.”


Cung Ngạn Vũ nói: “Cám ơn khen tặng.”


Chơi một ngày, sáng thứ hai, Diệp Noãn cùng với đoàn phim từ Pháp bay về Trung Quốc, lúc này đã thân quen rồi, nên Mục Văn Úc, Diệp Noãn và Cung Ngạn Vũ cùng trao đổi số điện thoại để giữ mối quan hệ hợp tác tốt đẹp. Tuy rằng ngồi cùng máy bay, nhưng cả ba không đồng thời đi ra cửa sân bay để tránh tin đồn không hay.


Diệp Noãn còn ở Pháp thì ‘Ngàn năm chi luyến’ đã lên sóng tập 1. Hướng Phân có gọi điện nói với Diệp Noãn, tỉ lệ người xem rất tốt, nhân vật của cô quả nhiên được khen ngợi nhiều nhất, danh tiếng bỗng chốc bay lên. Ở Pháp, Diệp Noãn không biết gì, đến lúc vừa về nước cô mới có một chút cảm giác.


“Là ngôi sao phải không?” Trong sân bay đã có người nhận ra cô, “Trông quen quen!” “Ai da, không phải đó là tiên nữ gì đó…”


“Tiên nữ Tử Yên!”


“Tôi rất thích cô ấy!”


“Người thật cũng đẹp nữa!”


Hầu hết người nhận ra cô đều chỉ gọi cô bằng tên nhân vật.


Diệp Noãn vừa cùng mọi người gật đầu mỉm cười chào, vừa đẩy xe hành lý ra ngoài.


Trở lại Trung Quốc lúc trời đã chạng vạng, cô về nhà ngủ một giấc, hôm sau mới cùng Đàm Phượng về công ty. Trước khi về nước, cô nhờ Mộc Thừa Thiên mua giúp cô một cái máy tính xách tay. Tuy rằng hiện giờ tin tức trên mạng internet cũng còn chưa phổ biến như mấy năm sau, nhưng cô đã quen việc lên mạng theo dõi các loại tin tức rồi.


“Cài đặt xong, có thể dùng được rồi.” Mộc Thừa Thiên đưa máy vi tính mới cho cô.


“Cảm ơn bạn Mộc.” Diệp Noãn cười, nhận lấy. “Trở về rồi tôi nhờ Phượng Nữ chuyển khoản cho cậu nha.”


Mộc Thừa Thiên đẩy đẩy gọng kính trên mũi, cười với cô.


“Cái này phải đưa cho hai người.” Người đại diện của anh là Lý Giai đưa mấy đầu tạp chí Hướng Phân giữ lại mấy ngày nay giao cho Đàm Phượng. Đều là tạp chí có đưa tin về Diệp Noãn.


Lý Giai này chính là người đại diện trước đây của Mã Thụy Tiệp, sau lần gặp mặt ở phim trường ‘Ngàn Năm Chi Luyến’, cô ta liền đưa đơn từ chức lên công ty. Năm Ánh Sáng thu nhận cô vào, còn thay cô thanh toán một khoản tiền vi phạm hợp đồng với Rực Rỡ. Mà cô, sau khi về với Năm Ánh Sáng, liền thành người đại diện chính của Mộc Thừa Thiên.


“Cám ơn chị Giai.” Đàm Phượng nhận chồng tạp chí. Tuy rằng trước kia gặp nhau không có thiện cảm, nhưng cũng đã vào cùng công ty, là người một nhà, cô hiện tại cần phải lễ phép khách khí với Lý Giai.


Kịch bản mới của Diệp Noãn còn chưa quyết định, không có việc gì làm, cô liền ở trong trụ sở công ty đọc tạp chí với Đàm Phượng.


Hầu hết các bài báo đều khen ngợi dung mạo và phục trang của cô, cũng có một vài tạp chí tương đối chuyên nghiệp về kịch bản và kỹ thuật diễn đăng bài phân tính nguyên nhân nổi tiếng của bộ phim và nhân vật Tử Yên.


“Dạo gần đây, với rất nhiều phim truyền hình thần tượng lấy cốt truyện từ manga ồ ạt lên sóng, đều là đắp nặn hình tượng nữ chính thiện lương hoạt bát ngây thơ, sự thật chứng minh, xem nhiều phim cùng một loại hình dễ gây nhàm chán thị hiếu. “Ngàn Năm Chi Luyến” thật sự là một phim mang đậm các chi tiết văn hóa Trung Quốc, đồng thời lại mang cả yếu tố tiên hiệp, phù hợp thể loại phim thần tượng. Tuy rằng tình tiết cũng không có gì đáng kể, nhưng ngoài trừ thỏa mãn thị giác khán giả, nó còn phá vỡ một lối mòn phim ảnh, chứng tỏ rằng nữ phụ không phải là một vai diễn có thể xem thường. Vai diễn Tử Yên lạnh lùng, tự chủ lại mạnh mẽ, làm cho chúng ta nhìn thấy hình tượng nhân vật nữ mới mẻ, mang một cá tính khác biệt trên màn ảnh.”


“Nam chính Tô Giản có tiến bộ rất nhỏ trong kỹ thuật diễn, đối với anh mà nói, kỳ thật không cần thiết tiếp tục nâng cao tiếng tăm bằng phim thần tượng, công ty quản lý có thể tìm cho anh một kịch bản chính kịch phù hợp để tôi luyện bản lĩnh diễn xuất. Nam thứ Hồ Cự, cũng không khác mấy. So với hai diễn viên nam như ngang tài ngang sức, hai nữ diễn viên trong kịch bản có biểu hiện rất khác biệt, có thể nói là một trời một vực. Nữ chính Mã Thụy Tiệp biểu hiện làm người xem rất thất vọng, giống như diễn hơi quá, làm vai nữ chính trở nên không còn đáng yêu, hoạt bát biến thành điêu ngoa, ngây thơ thành tự đại. Đương nhiên, có lẽ là kịch bản cố ý xây dựng như vậy, nhưng người viết bài báo này cũng không hiểu được vì sao nam chính lại có thể đem lòng yêu nữ chính như vậy. So với vai nữ chính vốn thua kém rất xa, nữ phụ quả nhiên không thẹn với danh hiệu “tiên nữ đẹp nhất”. Diệp Noãn biểu hiện làm cho người khác giật mình, tình yêu say đắm với nam chính, lòng ẩn nhẫn kìm chế với nữ chính, còn có đoạn cuối xả thân, mỗi đoạn đều thể hiện rất tốt. Tuy rằng có nhiều chỗ cần phải trau dồi tạo hình, nhưng cô là một người mới, như thế, Diệp Noãn còn có thể tiến rất xa. Nghệ sĩ mới sáng giá nhất năm nay, người viết bài có thể cam đoan, chính là vị “tiên nữ” có tương lai không thể đo lường này.


Xem một đoạn, Diệp Noãn có thể đoán được những tờ báo khác cũng đưa bài không khác mấy, liền đưa hết cho Đàm Phượng, quay mình đi mở máy tính.


Trang báo mạng Post bar vừa hình thành tháng 12 năm trước, cô vào công cụ tìm kiếm tìm tên mình, đọc bài viết về mình. Diệp Noãn thấy, giờ đã có mấy ngàn người theo dõi cô. Hầu hết những người theo dõi đều còn đang thảo luận bộ phim “Ngàn Năm Chi Luyến”. Bàn luận kịch bản phim nhân vật phim khí thế rầm rộ.


Trong một đống những tin bài, có một cái tiêu đề viết rằng: Diệp Noãn cùng Mục Văn Úc đến Paris quay MV.


End chapter 33.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện