Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 19


trước sau


Ngôn Thương Du lảo đảo đi đến tân phòng.

"Tham kiến phò mã gia." Cung nữ hai bên hành lễ.

"Tại sao còn không lui xuống?" Ngôn Thương Du bây giờ có chút nôn nóng, áp lực không biết bên trong như thế nào. Lỡ công chúa bắt ta phải động phòng thì ta lấy cái gì mà động đây?. Ngôn Thương Du chần chừ thấy cung nữ hai bên liền khẩn trương thêm một chút. Cung nữ nghe ra lại là một hàm ý khác, có chút thẹn thùng mím môi cười.

"Phò mã gia, lễ còn chưa xong." Một vị lên tiếng nói, phò mã là đang nôn nóng a. cũng đúng, dù sao công chúa cũng là quốc sắc thiên hương, vạn người khó gặp.



"Nhàm chán." Ngôn Thương Du hoang mang cực điểm nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh phất tay định bước ra Ngự hoa viên tản bộ giảm rượu.

"Phò mã gia, công chúa đang đợi." Cung nữ kia thấy vậy liền nhắc nhở Ngôn Thương Du. Ngôn Thương Du đứng lại trừng mắt nàng làm nàng hoảng sợ quỳ rạp xuống, cứ tưởng chính mình lắm lời làm phò mã mất hứng đi.

"Đứng lên hết đi. Quỳ quỳ quỳ, nói một chút liền quỳ." Nghĩ tới một việc, Ngôn Thương Du buộc miệng trách, tốt nhất là làm đám người này chán ghét nàng để nàng sau này tự do hoạt động, không sợ bị ai để ý.

"Hôn nhân là mồ chôn thanh xuân, cổ nhân nói có bao giờ sai." Trước khi mở cửa, Ngôn Thương Du thở dài lắc đầu cảm thán.

"Tham kiến phò mã gia." Bà mối và chúng cung nữ nghe Ngôn Thương Du bên ngoài gắt gỏng như vậy có chút sợ liền hành lễ.

Ngôn Thương Du nhìn vị tân nương hỉ phục đỏ đội khăn đoan trang ngồi ngay ngắn trên giường, chợt nhớ tới dung nhan lần trước vào cung gặp được, trong lòng bất giác dâng lên một chút cảm giác mong đợi. Đợi mãi không thấy phò mã trả lời, bọn họ liền lén lút ngó sang thì thấy phò mã đang nhìn cửa sổ cười tủm tỉm cười tươi.

"Phò mã gia, canh giờ không còn sớm ngài nên sớm hoàn thành nghi lễ để còn nghỉ ngơi." Hai chữ cuối còn cố ý nhấn mạnh làm cung nữ có chút đỏ mặt. Vu Hoa Vu Nhã một bên liếc xéo Ngôn Thương Du, chắc chắn đây cũng không phải thứ tốt lành gì.

"Ân." Ngôn Thương Du nhàn nhạt trả lời, nhưng đi về phía cửa sổ, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc vòng bạc điêu khắc tinh xảo, đính ngọc tím đẹp vô cùng. Đây là món quà cuối cùng ba Ngôn tặng cho Ngôn Thương Du, ông mua trong một lần công tác mừng nữ nhi bảo bối trở thành nữ sinh phổ thông trung học, sau khi ba mất thì đưa cho mẹ Ngôn cất giữ, mãi khi tốt nghiệp đại học mới lấy về đeo. Nàng bảo quản rất kĩ, trở thành vật bất ly thân, có lẽ khi ở bên cạnh nó nàng mới an tâm như bên cạnh ba mẹ mình.


Ngôn Thương Du đặt vòng bạc lên chiếc khăn, khẽ cuối người xá ba cái. Ba, mẹ, hôm nay tiểu Du thành thân rồi, dù bằng mặt không bằng lòng nhưng tiểu Du vẫn muốn nói cho ba mẹ biết. Khuya rồi, ba mẹ ngủ ngon. Cười thật ngọt ngào rồi dùng khăn gói vòng bạc bỏ lại vào trong áo. Vốn dĩ ở đây chỉ có nó và dao nhỏ là vật kỉ niệm duy nhất liên quan đến gia đình nàng. Vu Hoa Vu Nhã và mọi người trong phòng thấy hành động kỳ lạ của Ngôn Thương Du vốn muốn lên tiếng nhưng thấy nàng kính cẩn như vậy thì đều im lặng.

Ngôn Thương Du điều chỉnh lại tâm trạng quay lại hướng công chúa, trước đó ma ma trong cung đã dạy các lễ tiết nên Ngôn Thương Du làm theo đó. Có chút hồi hợp lấy ngọc côn nâng khăn mặt tân nương. Chiếc khăn từ từ được nhấc lên, đến khi lấy xuống hoàn toàn thì Ngôn Thương Du ngây người, nhìn chăm chăm khuôn mặt không tỳ vết như hoa như ngọc kia. Đáy lòng dâng lên một cảm giác thật khó hiểu, nhàn nhạt ngọt ngào. Ngôn Thương Du ngốc lăng cười cười mắt không rời mặt Tinh Hàm, không biết có phải là do phấn hay không mà gương mặt kia có chút đỏ.

Tinh Hàm ban đầu có nhìn thoáng qua Ngôn Thương Du nhưng liền quay đi, nhưng ánh mắt kia sâu thẳm nhìn nàng mãi, sau một lúc liền quay lại đối mắt người nọ.

"Công chúa điện hạ, phò mã, mau mau uống rượu hợp cẩn, chim liền cánh, cây liền cành, song túc tề phi răng long đầu bạc." Bà mai lên tiếng, có gì lát hãy nhìn chứ cứ đối mắt như vậy khi nào mới xong.

Ngôn Thương Du máy móc làm theo nhưng mắt vẫn không rời, sườn mặt thon thả, cằm nhỏ, mũi không quá cao nhỏ nhắn, mi dài mày ngài. Khoác tay nhau uống một nửa ly rượu, lúc đổi ly tình cờ chạm phải tay nhau, Tinh Hàm khẽ giật liền lưu loát uống sạch ly rượu. Ngôn Thương Du thấy vậy cũng uống cạn. Phát bao lì xì xong, mọi người liền cung kính lui ra ngoài. Giờ trong phòng chỉ còn lại đôi tân giai nhân.

Ngôn Thương Du ngồi im, Tinh Hàm cũng lẳng lặng ngồi.

"Công chúa điện hạ, hay là người ăn chút gì đi?" Ngôn Thương Du thật sự quan tâm hỏi. Tinh Hàm nhắm mắt dưỡng thần, nghe âm thanh cũng không trả lời.

Ngôn Thương Du thấy mình bị phớt lờ, liền mặc kệ tao nhã chính mình ăn. Lúc nãy uống quá nhiều rượu nên Ngôn Thương Du chỉ ăn chút ít liền dừng, đi rửa mặt.


Quay sang thấy Tinh Hàm vẫn ngồi như thần thờ.

"Công chúa điện hạ, người không mệt à?". Vẫn không nghe được tiếng trả lời, không gian im lặng đến có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ngôn Thương Du cười ngọt ngào, vừa bước đến bên cạnh công chúa vừa làm động tác cởi áo.

"Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, xuân tiêu một khắc không thể bỏ lỡ. Công chúa điện hạ, hay là chúng ta nên động phòng thôi..."





[Cả nhà của ta dạo này càng ngày càng xinh ra nha ~ yêu lắm luôn ắ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện