Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chúng kiếm nhận chủ (2)


trước sau

Advertisement
Trước đó mặc dù mọi người phối hợp không tệ, nhưng vẫn còn có rất nhiều bằng mặt không bằng lòng, hiện tại cùng chung mối thù, lực công kích càng thêm cường đại.

Từng đạo chân khí hội tụ thành một, bao phủ phạm vi vài trăm mét ở bên trong, không khí bốn phía giống như bùn nhão đặc dính, đừng nói tu luyện giả, xem như vũ khí tiến vào bên trong cũng nửa bước khó đi.

Răng rắc! Răng rắc!

Khí lực hùng hồn nghiền ép đến, thân ở trung tâm, giống như lâm vào hạch tâm gió lốc, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

- A!

Ánh mắt Trương Huyền híp lại.

Mình hạ thủ lưu tình, bọn họ không những không biết rõ tình hình, còn càng thêm điên cuồng, để hắn không vui.

Người tham lam, quả nhiên là không có cách nào lý giải.

Xem ra coi như truyền thụ Linh Hư tam kiếm ra ngoài, đám người cũng khẳng định không tin, sẽ cảm thấy mình giấu nghề.

Đã như vậy, liền để bọn họ cảm thấy sợ hãi đi!

Trương Huyền không nói nhảm, tiến về phía trước một bước, bàn chân đạp mạnh, lần nữa phóng vào trong đám người.

Toàn lực vận chuyển lực lượng, không gian bốn phía như không có bất kỳ tác dụng gì với hắn, cả người như huyễn ảnh, bàn tay lăng không trảo một cái, một thiên tài liền rơi vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ, người này bay ngược ra, một viên ngọc phù rơi vào lòng bàn tay.

Đánh bại đối phương xong, lần nữa bay về phía người khác.

Đám người liên thủ, dù uy lực rất lớn, nhưng ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, đâu đâu cũng có thiếu hụt, không đáng nhìn nhiều!

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Trương Huyền như lão hổ đi vào bầy dê, dù dê rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, không có một con nào có khả năng kiên trì một cái hô hấp.

- Ngọc phù của ta...

- Của ta cũng bị cướp...

- Hắn không chỉ kích thương chúng ta, còn cướp ngọc phù, mọi người cẩn thận...

Thời gian không dài, đám người đều té ngã trên đất, từng cái rống to.

Trương Huyền có khả năng đoán ra, giấu ngọc phù đi cũng là một loại khảo nghiệm, những người khác tự nhiên cũng rõ ràng, toàn bộ mang ở trên người, kết quả...

Làm sao cũng không nghĩ đến, vừa thấy mặt liền bị cướp đi.

Toàn lực liên thủ, ở trước mặt đối phương, vậy mà một chiêu cũng không kiên trì nổi...

Tên này đến cùng tu luyện như thế nào? Biểu lộ của đám người Tôn Càn giống như gặp quỷ.

- Các ngươi muốn đào thải ta, ta đào thải các ngươi, không tính phá hư quy củ a...

Không để ý tới đám người khiếp sợ, bàn tay Trương Huyền giương lên, hơn hai mươi ngọc phù lơ lửng ở trước mặt.

- Ngươi dám...

Đám người cuống cuồng.

Ngọc phù đại biểu thân phận, một khi bị hủy, liền đại biểu không cách nào thông qua khảo hạch, bọn họ vốn liên thủ, muốn trong nháy mắt đào thải Trương Huyền ra khỏi cục, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương chẳng có chuyện gì, ngược lại bọn họ lâm vào nguy hiểm.

- Không có gì dám hay không cả...

Trương Huyền lười nói nhãm, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Thanh âm giòn vang liên tiếp, hơn hai mươi ngọc phù đồng thời vỡ thành bột phấn, rơi trên mặt đất.

- Ah...

Mọi người cứng ngắc tại chỗ, tất cả đều sững sờ.

Chạy tới đào thải đối phương, không nghĩ tới bị đối phương tuỳ tiện đào thải...

Cái tên này cũng quá biến thái đi!

- Nguy rồi... Chúng ta đều bị đào thải... Chẳng phải chứng minh, chỉ có một mình hắn thông qua được khảo hạch?

Tôn Càn nói không ra lời.

Tham dự thi vòng hai hết thảy có ba mươi ba người, chỉ cần đào thải mười ba người là được, cùng một chỗ tiến công đối phương, người ta đánh rắm không có, nhóm người mình đều bị đào thải...

Chẳng phải nói, trải qua thi vòng hai, chỉ có Trương Huyền thông qua? Thật muốn như vậy, cũng quá hố người đi!

Triệu Hưng Mặc Triệu sư có thể trực tiếp khóc chết hay không? Ô ô ô!

Đang cảm giác khó tin, không biết làm thế nào cho phải, liền nghe tiếng rít liên tiếp vang lên, ngay sau đó liền thấy hơn một trăm chuôi trường kiếm Thánh khí trung phẩm bay tới, bao bọc vây quanh Trương Huyền.

- Đây là... Kiếm ý trong Kiếm Trì bị thu hút mà lưu lại thần binh lợi khí!

Một vị Danh Sư hiểu rõ tình hình, con ngươi co rụt lại.

Kiếm Trì, hàng năm đều có thể thu hút vô số kiếm tu đến đây, những người này hầu như đều có vũ khí, đều có trường kiếm...

Nương theo tử vong, trường kiếm bình thường đều sẽ bị Kiếm ý nơi này thu hút, từ đó lưu lại.

Nguyên nhân chính là như vậy, tu luyện giả của Tiềm Xung đế quốc một phần là tới học tập kiếm pháp, cũng có một chút là muốn tìm vận may, nhặt một chút vũ khí lợi hại, tăng cường thực lực.

- Những trường kiếm này, có khả năng thôn phệ Kiếm ý, rất chán ghét người ngoại lai, nguyên nhân chính là như vậy, không ít người sẽ bị đánh lén... Ha ha, vây quanh Trương Huyền, hắn xui xẻo!

Hiểu được, vị Danh Sư này cất tiếng cười to.

Đào thải chúng ta lại như thế nào? Bây giờ bị nhiều trường kiếm Thánh vực trung phẩm vây quanh như vậy, coi như thực lực mạnh hơn, khẳng định cũng không chống lại được!

- Hắn cũng đào thải, cùng lắm thì mọi người rớt chung a...

Con mắt tỏa ánh sáng, Tôn Càn cũng cắn răng gào thét.

Bất quá, tiếng rống còn không có kết thúc, liền thấy trường kiếm đầy trời đột nhiên đồng loạt quỳ xuống đất, từng cái mang theo thành kính.

- Bái kiến chủ nhân!

Hơn một trăm thanh trường kiếm đồng thời hô lên, thanh âm vang tận mây xanh.

- Chủ nhân?

- Những binh khí này đều nhận chủ?

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt phát điên.

Truyện convert hay : Ta Đoạt 999 Loại Dị Năng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện