Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nộp tiền bảo lãnh (1)


trước sau

Advertisement
- Ai, còn tưởng rằng có thể có chút khiêu chiến...

Rời Luyện Tâm Kiều, Trương Huyền thở dài.

Còn tưởng rằng cây cầu này, thực giống như đối phương nói, khó có thể thông hành, đối với tâm cảnh có tác dụng khảo nghiệm rất mạnh, chính thức đi qua mới biết được... Căn bản không phải có chuyện như vậy, cái cảm giác gì cũng không có, thậm chí tinh thần gợn sóng cũng không sinh một tia.

Đi Tâm Ma thông đạo, Tâm Ma không ra, qua Luyện Tâm Kiều, cũng không có gì, muốn ma luyện tâm cảnh thoáng cái cũng làm không được... Rất cô đơn lạnh lẽo, thật cô độc a!

Lắc đầu, Trương Huyền tràn đầy tiếc hận, đi tới gian phòng vừa rồi Ngô sư nói chuyện, gõ cửa đi vào.

Đi vào trong đó, chính chứng kiến Ngô sư ngồi ngay ngắn ở chính giữa, sắc mặt xanh mét, có chút khó coi.

- Xảy ra chuyện gì?

Trương Huyền kỳ quái.

Thời điểm chia tay, còn một mặt cao hứng, như thế nào không có bao lâu lại thành bộ dáng này?

Nghe được hỏi thăm, Ngô sư vuốt mi tâm:

- Vừa rồi hai người kia là người của Thanh Nguyên đế quốc, nói phụng lệnh bệ hạ, hy vọng có thể mang Trung Thanh Vương đi, vừa bị ta đuổi ra ngoài rồi!

- Mang Trung Thanh Vương đi?

Trương Huyền nhíu mày:

- Chẳng lẽ vị Hoàng Đế bệ hạ này không biết tội danh mưu hại một vị Danh Sư?

Tuy hắn không phải Danh Sư của Thanh Nguyên đế quốc, cũng không có đạt tới thất tinh, nhưng dù sao cũng là Viện trưởng Danh Sư học viện, phía sau có hơn mười vạn Danh Sư... Đối phương mưu hại mình bị bắt, còn không có thẩm vấn, lại muốn mang đi, vị Hoàng Đế bệ hạ này không khỏi quá xem thường mình đi!

Thật muốn để đối phương nhẹ nhõm mang đi, mặt mũi của Danh Sư Đường đặt ở chỗ nào?

- Chuyện này, sau khi bắt Trung Thanh Vương, ta đã sai người đi qua giải thích!

Ngô sư nói.

Trung Thanh Vương là đệ nhất Vương gia của Thanh Nguyên đế quốc, Danh Sư Đường dốc toàn bộ lực lượng bắt, không nói một tiếng, khó tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng.

- Đã nói rõ, vị Hoàng Đế bệ hạ này còn muốn tới đòi người, lá gan không khỏi có chút quá lớn đi!

Trương Huyền kỳ quái.

Một Vương gia, tìm một vị Độc Điện Phó điện chủ, liền qua tìm mình phiền toái, đường đường Hoàng Đế... Biết rõ sẽ đắc tội Danh Sư Đường, còn muốn tới đòi người, quyền quý của Thanh Nguyên đế quốc suy nghĩ như thế nào a?

Chẳng lẽ không biết, coi như là hoàng thất của Phong Hào Đế Quốc, mất đi Danh Sư Đường phù hộ, bị diệt cũng chỉ ở trong khoảnh khắc sao?

- Ta cũng không rõ lắm, bất quá, ta cho rằng căn do khẳng định ở trên người Điền phó đường chủ...

Ngô sư cũng có chút kỳ quái, lắc đầu.

Phó đường chủ Danh Sư Đường chủ quản quyền lợi, trước khi không có điều tra rõ ràng, cùng với một Vương gia mưu hại một vị Danh Sư, rõ ràng cho thấy hành vi không khôn ngoan, nói thật, ngay cả Ngô sư cũng cảm thấy hồ đồ.

Đương nhiên, sở dĩ không có việc gì, là đám bọn hắn đến kịp lúc, nếu không chỉ cần bị bắt, chẳng khác nào thịt cá trên thớt, một khi đối phương sử dụng thủ đoạn, chỉ sợ không cách nào tẩy trừ tội danh.

Loại sự tình này gặp qua vô cùng nhiều.

Rất khó tẩy trừ tội danh, vu oan tội danh, còn rất dễ dàng, huống chi là hai người có quyền thế nhất Thanh Nguyên đế quốc liên thủ.

- Ân!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, đang muốn nói ra phỏng đoán của mình, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó một Danh Sư đi đến.

- Lão sư, Thanh Nguyên đế quốc Hoàng Đế Sở Thiên Hành đến đây cầu kiến!

- Nhanh như vậy đã tới? Để hắn tiến đến!

Ngô sư nhíu mày, khoát tay áo.

Vừa đuổi sứ giả của đối phương, chưa tới năm phút đồng hồ, người sau liền tự mình tới bái phỏng, xem ra lúc trước đã ở bên ngoài chờ.

Danh Sư lui xuống, không lâu sau, một trung niên mặc áo bào màu vàng đi nhanh tới.

Vị trung niên nhân này, thực lực tương đương Ngô sư, cũng đạt tới nửa bước Xuất Khiếu cảnh, đôi mắt mang theo uy thế như rồng như hổ, xem xét liền biết nắm chức vị cao, dưỡng thành khí thế đặc biệt.

- Ngô sư!

Vừa vào cửa, vội vàng ôm quyền, thái độ cung kính.

Mặc dù hắn là hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc, nhưng so sánh với Ngô sư, địa vị còn kém một ít.

- Ân, ngồi đi!

Ngô sư nhẹ gật đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua:

- Nếu như Bệ hạ tới đây vẫn là vì mang Trung Thanh Vương đi, vậy thì không cần mở miệng! Mưu hại Danh Sư, tội ác tày trời, ta đã báo danh chuyện này cho Tổng bộ, không chỉ hắn, chỉ sợ toàn bộ Thanh Nguyên đế quốc cũng sẽ bị thẩm tra, kính xin ngươi nghĩ lại!

Tuy lời không nghiêm khắc, lại làm cho người ta cảm giác lạnh lùng đến cực điểm.

Mới mở miệng, liền sớm phủ kín lời đối phương muốn nói.

- Trung Thanh Vương làm ra loại sự tình này, hoàn toàn chính xác làm ta đau lòng, bất quá... Ngô sư cũng biết, nếu như không có hắn, ta có khả năng đã sớm chết, vì vậy mặc kệ hắn làm bao nhiêu chuyện sai, ta cũng nguyện ý đền bù tổn thất! Mong Danh Sư Đường cho một cơ hội, một lát nữa ta sẽ đích thân xin lỗi Trương sư, khẩn cầu hắn tha thứ...

Sở Thiên Hành cũng không ngồi xuống, mà ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn.

- Xin lỗi? Xin lỗi hữu dụng, vậy cần Danh Sư Đường chúng ta làm gì?

Ngô sư khoát tay áo:

- Tiễn khách!

- Vâng!

Danh Sư mang Hoàng Đế bệ hạ vào, nhẹ gật đầu:

- Bệ hạ, xin mời!

- Cái này...

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện