Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Học viên không biết xấu hổ


trước sau

Advertisement
Người luôn lạnh lùng như Thẩm Bích Như khi nghe được đoạn đối thoại trên cũng phải mỉm cười.

Cách chửi xéo này ở trái đất là việc rất bình thường, nhưng đối với nơi đây lại vô cùng mới lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt nữ thần lúc này, Thượng Bân cảm thấy như bị cười nhạo. Sắc mặt hắn thay đổi lúc đỏ lúc trắng. Nhưng bởi vì hắn đang đứng trước mặt nữ thần nên cố gắng kiềm chế cơn giận để giữ phong độ, không trực tiếp ra tay đánh Trương Huyền.

- Thế nào, lời ta nói có gì sai sao?

Cố nén tức giận, Thượng Bân cười lạnh:

- Trình độ ngươi thế nào, tất cả mọi người trong trường đều biết! Tiểu tử mập mạp này, vừa nãy mới vừa đến lớp học của ta, đã mập như heo lại còn vô dụng. Ngoài việc phòng thủ ra chẳng biết võ công nào khác. Lực tay cũng chỉ đánh được 15 kg! Lúc kiểm tra học sinh mới, không phải hạng chót thì cũng nằm hạng sát chót mà thôi. Vậy nó không phải rác rưởi thì là cái gì hả?

Cho dù hắn không thể ra tay đánh Trương Huyền một trận, nhưng ít nhất cũng phải chửi cho hắn ta mất mặt.

- Đứng chót trong danh sách xếp hạng kiểm tra học sinh?

Trương Huyền chỉ mới biết được việc nhóc mập này có huyết thống Long Tê. Còn việc này hắn vẫn chưa biết. Thế nên hắn liền quay đầu nhìn về phía nhóc mập.

- Ai nói ta đứng chót?

Nhóc mập thẳng thắn phản bác lại một câu, sau đó lại lúng túng gãi đầu:

- Ta chỉ... chỉ đứng hạng 9997 mà thôi!

- Hạng 9997... mà thôi?

Trương Huyền tức giận đến độ sắp mất hết bình tĩnh, lặp lại lời nhóc mập vừa nói.

Mỗi năm Hồng Thiên học viện đều tuyển sinh với số lượng tối đa là mười nghìn học sinh. Mặc dù số lượng tuyển sinh rất nhiều, nhưng mỗi năm đều sẽ có vài học sinh vì lý do nào đó mà bỏ quyền tham gia thi tuyển. Chờ dịp tuyển sinh trong những năm sau lại tiếp tục đi. Nên có thể nói hạng 9997 cũng chính là hạng chót rồi còn gì nữa.

Thứ hạng đã thấp như vậy, hắn ta còn bày ra cái vẻ mặt “ta đây có lý chẳng sợ ai” để cãi lại...

Trương Huyền cảm thấy hết nói nổi.

- Bởi vì ngươi vẫn chưa có học sinh nào, nên chỉ cần có học sinh đến đây nhận ngươi làm lão sư là ngươi đều thu nhận làm học viên của ngươi hết, có đúng hay không?

Thượng Bân lại cười nhạo lần nữa, phất tay áo và kiêu ngạo nói:

- Ta luôn luôn có một yêu cầu khi thu nhận học sinh, đó là sẽ không thu nhận những ai kiểm tra đứng vị trí dưới hạng 500. Còn ngươi, giáo viên đứng chót thu nhận học viên cũng đứng chót... Đúng là xứng đôi mà! Ha ha!

- Nói xong rồi hả?

Nghe lời cười nhạo của Thượng Bân, Trương Huyền chỉ nhẹ lắc đầu bảo:

- Nếu đã nói xong vậy ngươi đi được rồi đó!

Ban nãy hắn vừa dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán để kiểm tra thông tin, phát hiện ra một điều. Bởi vì nhóc mập này là tán tu, nên việc hắn ta không biết võ công, cũng không thể tu luyện các loại võ công là một điều rất bình thường. Chỉ cần nghĩ cách để khởi động được huyết mạch Long Tê trong người hắn ta, chắc chắn tu vi hắn ta sẽ tăng lên rất nhanh.

- Ngươi...

Nếu đổi thành người khác bị chế nhạo như vậy từ nãy đến giờ, chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn điên lên rồi. Vậy mà cái tên trước mặt này lại không hề để ý chút nào, Thượng Bân cảm thấy hắn giống như đang đánh trên một đống bông, sắc mặt lại càng khó chịu hơn.

- Đúng là thứ gỗ mục không thể điêu khắc được!

Lại “hừ” một tiếng, Thượng Bân quay sang Thẩm Bích Như nói:

- Bích Như, chúng ta đi thôi. Ở với cái tên “rác rưởi” này lâu coi chừng bị lây bệnh thì khổ!

Nghe được câu nói mỉa mai của Thượng Bân, đôi mày thanh tú của Thẩm Bích Như cau lại một chút, không thèm đi với hắn mà nhìn qua bên này nói:

- Lão sư Trương Huyền!

Giọng nói trong trẻo, thanh thúy như chim hoàng anh khiến cho người nghe có cảm giác thật dễ chịu.

- Hả?

Trương Huyền hơi ngạc nhiên, hắn thật không ngờ nữ lão sư được mệnh danh là xinh đẹp nhất trường lại chủ động nói chuyện với hắn.

- Mặc dù lần trước thành tích kiểm tra của ngươi không được tốt nhưng cũng đừng vì vậy mà bỏ cuộc. Hãy cố gắng phấn đấu. Chắc chắn sau này ngươi sẽ khá hơn!

Thẩm Bích Như gật đầu.

Theo nàng thấy, việc Trương Huyền thu nhận đứa học viên yếu kém nhất cũng nói lên rằng hắn ta đã mất hết hi vọng và muốn từ bỏ.

Đối mặt với người đã từng theo đuổi mình, mặc dù nàng không có ý gì với hắn ta nhưng cũng không muốn hắn ta sẽ từ bỏ bản thân, sống cuộc đời chẳng ra gì như vậy.

- Cảm ơn nàng đã nhắc nhở!

Biết đối phương thật lòng muốn tốt cho mình, Trương Huyền gật đầu giải thích:

- Mặc dù bây giờ tên nhóc này vẫn chưa biết cái gì cả, nhưng có thể hắn ta lại chính là một viên ngọc thô đang chờ được mài giũa. Chỉ cần cố gắng dạy dỗ thật tốt, nói không chừng sau này có thể trở thành người nổi tiếng!

- Ừ!

Thẩm Bích Như không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Theo nàng nghĩ Trương Huyền chỉ đang cố mượn cớ giải thích thôi. Học sinh vừa mập vừa lớn tuổi như vậy, lại còn chưa từng học qua kiến thức cơ bản, chắc chắn con đường thành công trong tương lai sẽ rất hạn hẹp.

- Đồ đáng ghét!

Thấy nữ thần trong lòng mình nói chuyện cùng lão sư kém nhất trường, còn cổ vũ hắn hãy cố gắng phấn đấu, Thượng Bân giận dữ, vẻ mặt nhăn nhó, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn. Hắn lạnh lùng liếc Trương Huyền một cái, sau đó theo chân Bích Như cùng rời đi.

- Bích Như, sau này nàng ít tiếp xúc với loại người này một chút, tránh làm hỏng hình tượng của bản thân...

- Lão sư Thượng Bân, hôm nay ta hơi mệt nên muốn đi nghỉ sớm. Mong rằng ngươi đừng đi theo ta nữa...

Thượng Bân còn chưa nói xong, Thẩm
Advertisement
Bích Như đã xoay người rời đi.

- Tên khó ưa, thật đáng ghét! Trương Huyền, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!

Thấy nữ thần trong lòng mình đã đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia nữa, Thượng Bân liền trút hết tức giận lên người Trương Huyền.

Hắn cảm thấy, nếu không phải bởi vì gặp thằng cha xui xẻo kia thì chắc chắn nữ thần của hắn đã không xoay người bỏ đi mà đồng ý đi ăn tối với hắn rồi.

..................

- Đã nhận ta làm lão sư, cũng nên biết lớp học của ta ở đâu chứ?

Thấy hai người kia rời đi, Trương Huyền cũng không quan tâm. Hắn nói một câu làm quen với nhóc mập.

- Dạ.

Nhóc mập vội đứng lên cười tít mắt nhìn qua:

- Lão sư ơi, ta hiện tại đã là học sinh của lão sư rồi, vậy lão sư nói cho ta biết đi, lão sư là vị lão sư nào trong trường này ạ?

Nghe được câu hỏi của hắn ta, Trương Huyền nhăn mặt xoa trán.

Hắn đúng là bó tay với cái tên mập này. Nhìn thấy hắn liền vội vàng xin nhận làm lão sư, vậy mà đến tận bây giờ còn chưa biết được hắn là ai.

- Ta tên là Trương Huyền!

Trương Huyền nói.

- Lão sư Trương Huyền? Là... Trương lão sư - người bị không điểm kiểm tra và xếp hạng chót trong số các giáo viên trong trường ạ?

Nhóc mập giờ mới hiểu ra mình vừa mới nhận ai làm lão sư. Lớp thịt mỡ trên người không ngừng run rẩy, khóe miệng co giật, mém chút nữa là khóc thành tiếng rồi.

- Phải, chính là ta!

Trương Huyền gật đầu.

- Ôi... Trương... Trương lão sư à!

Nhóc mập gãi đầu:

- Lão sư nhìn ta này, thực lực kém, không thông minh, người lại béo. Hay là... lão sư hủy bỏ chương trình học của ta với lão sư đi!

-...

Trương Huyền.

- Lão sư à, ta nói thật đó. Hai lão sư hồi nãy cũng có nói đấy. Hay là lão sư bỏ tên ta khỏi lớp lão sư đi nha? Chứ nếu không ta sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của lão sư mất...

Nhóc mập cố gắng thuyết phục.

- Lão sư không sợ liên lụy! Còn nữa, ta nói cho ngươi biết nhé, đã nhỏ máu trên ngọc bài của ta để xác nhận thân phận thì sống là học viên của ta, chết cũng là học viên của ta. Cho nên đừng ở đây nhiều lời nữa!

Trương Huyền xua tay.

- Ta...

Sắc mặt nhóc mập nhăn nhó như muốn khóc.

Thực lực của hắn kém cỏi cho nên mới muốn nhận một giáo viên giỏi để dạy mình, để con đường tương lai thêm sáng lạng và rộng mở hơn. Ai dè đâu hắn nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, lão sư chót trường lại đi nhận học sinh chót trường làm học viên.

Sao số mình lại xui xẻo vậy chứ...

- Được rồi, đây chính là lớp học của lão sư. Ngươi đi lấy chăn đệm đi, nhớ ngày mai phải đến đúng giờ!

Trương Huyền khẽ nói.

- Lớp học này...

Nhìn thấy kích thước phòng học, nhóc mập lại muốn khóc lên.

Trước kia khi hắn tham gia kiểm tra ở địa phương, phòng học so với nơi đây còn lớn hơn rất nhiều. Lớp học nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ chứa được vài học sinh.

- Lão sư ơi, nếu như... ngày mai ta không đến lớp, lão sư có thể đuổi ta khỏi lớp này không ạ?

Trong lòng nhóc mập thầm hi vọng.

- Đuổi học? Ồ không đâu. Lão sư sẽ ném ngươi vào trong cái hồ lúc nãy ngươi muốn tự sát để cho rùa ăn!

Trương Huyền nghiêm túc gật đầu:

- Không phải lão sư đã nói rồi sao? Ngươi sống là học viên của lão sư, chết cũng là học viên của lão sư. Nên hãy yên tâm đi. Lúc đó lão sư sẽ giúp ngươi chôn xác làm tròn bổn phận lão sư của mình...

- Lão sư ơi!

Trương Huyền còn chưa nói xong đã bị nhóc mập ngắt lời. Chỉ thấy vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, ánh mắt kiên định hỏi:

- Ngày mai mấy giờ đến lớp ạ? Để ta tới sớm quét dọn phòng! Được gặp một lão sư tốt như lão sư chính là vinh hạnh của ta. Nên về sau cho dù có ai đến nhận ta làm học viên, ta cũng sẽ từ chối, sẽ thẳng thừng mắng bọn họ...

-...

Trương Huyền.

Cứ tưởng bản thân hắn là người không biết xấu hổ thôi. Thật không ngờ học viên hắn thu nhận còn không biết xấu hổ hơn!

Truyện convert hay : Vô Thượng Thần Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện