Thích Em, Thích Mê Muội Vì Em

Chương 46


trước sau

Advertisement
Editor: Dánh

Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, anh mở màn hình điện thoại lên, sờ mặt cô gái nhỏ, thanh âm mơ hồ mang theo một tia chờ mong: "Bạn gái người khác đều mỗi ngày kiểm tra điện thoại của bạn trai. Nguyệt Nguyệt, em cũng nên kiểm tra điện thoại của anh."

Anh tìm hiểu thật kĩ, chỉ có để ý đối phương mới lúc nào cũng muốn kiểm tra điện thoại của họ, điều tra hành tung của họ. Cô gái của anh thích anh như vậy, trong lòng nhất định cũng rất muốn biết mọi thứ của anh.

Còn vì sao lúc trước cô gái nhỏ chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh, nhất định vì sợ anh ghét và phản cảm với hành vi này như những người đàn ông khác trên mạng.

Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, hôn mặt cô, nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em yên tâm, anh không giống những người đàn ông kia, anh thích em kiểm tra điện thoại của anh, mỗi ngày nhìn chằm chằm anh."

Vẻ mặt Kiều Nguyệt mờ mịt. Cô sửng sốt hồi lâu, nhìn người đàn ông trước mặt có thần sắc mong chờ, lại nhớ lại hành động lời nói của anh, dần dần hiểu ý của anh.

Nhào vào ngực anh, Kiều Nguyệt ngay lập tức nắm cánh tay anh, hừ nói: "Những ngày này anh đều lo nghĩ cái gì vậy chứ."

"Nghĩ muốn em quản anh." Thương Yến trả lời cực nhanh, giơ tay ôm cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, anh thích bị em quản."

Kiều Nguyệt nghe lời nói ngây ngốc của anh, nhẹ trừng anh, "Sao anh lại có suy nghĩ này? Có phải anh lại đọc được thứ kì quái gì?"

Người đàn ông này ngốc như vậy, không phải bị người dạy hư, thì chính là chính mình đọc được thứ lung tung gì đó.

Thương Yến thật thành thật nói: "Ừ, anh ở trên mạng đọc được rất nhiều trường hợp kinh điển, cũng làm bảng câu hỏi khảo sát, còn đăng bài hỏi ý kiến mọi người."

Kiều Nguyệt nhìn bộ dáng thành thật thành khẩn của anh, ngữ khí không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng nói ra những lời không thể tưởng tượng, hai mắt dần trừng lớn, cắn chặt răng, "Anh còn đi tìm hiểu những thứ này?"

Người đàn ông này rảnh đến vậy sao.

Thương Yến gật đầu, "Ừ, anh đều đã điều tra nghiên cứu mới đưa ra kết luận, bạn gái những người khác đều sẽ làm những chuyện này. Nguyệt Nguyệt, em cũng phải giống họ."

"Em không muốn." Kiều Nguyệt nhét điện thoại lại vào tay anh, "Sau này anh không cần xem những thứ linh tinh này trên mạng, đều là gạt người cả."

Tay Thương Yến nắm chặt, nhìn cô gái nhỏ trầm mặc không nói. Anh không cho rằng những chuyện trên mạng này là gạt người, dù sao có rất nhiều số liệu và lý luận chứng minh.

Quan trọng nhất là, anh muốn mỗi ngày kiểm tra điện thoại của cô gái nhỏ. Dù cô đi đâu anh cũng muốn biết.

Cô gái nhỏ nói những thứ này đều là gạt người, kêu anh không cần tin, chỉ có thể vì một nguyên nhân.

"Nguyệt Nguyệt," Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, anh nhéo cằm cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Có phải em không thích anh?"

Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, "Anh lại nói bậy cái gì vậy? Đã nói những thứ đó đều là gạt người."

"Không có gạt người, bạn gái người khác mỗi ngày đều kiểm tra điện thoại của bạn trai." Ngữ khí Thương Yến hơi mất mát.

Kiều Nguyệt thấy sắc mặt thất vọng của anh, vừa giận vừa buồn cười, giơ tay đánh anh vài cái, "Anh thật là phiền."

Thương Yến lập tức rầu rĩ bỏ thêm một câu, "Bạn gái người khác cũng không chê bạn trai mình phiền."

"Thương Yến," Kiều Nguyệt nũng nịu rống anh, "anh đừng quá đáng nha."

Thương Yến liếc nhìn cô gái nhỏ một cái, kéo cô ôm vào lòng, "Ừ" một tiếng, trầm mặc không nói chuyện nữa.

Kiều Nguyệt mặt đầy bất đắc dĩ nhéo eo anh, ngước mắt nhìn anh, hừ nói: "Trẻ con."

Thương Yến vẫn không nói lời nào, chỉ là sắc mặt rõ ràng không vui.

"Được rồi, em kiểm tra là được." Kiều Nguyệt nhỏ giọng la lên: "Em cho anh tự do anh cũng không cần, có ngốc không chứ."

Khóe miệng Thương Yến giương lên, để điện thoại ở trước mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, anh cho em kiểm tra."

(Editor: ủa truyện tổng tài văn mà ta ????)

Cầm điện thoại, Kiều Nguyệt cúi đầu nói thầm: "Có gì hay chứ?"

Cô tùy tiện lướt vài cái WeChat Weibo của anh, lại liếc nhìn một vài tin tức, ngẩng đầu, mềm mại nói: "Em xem xong rồi."

Thương Yến cảm thấy cô gái nhỏ quá qua loa, "Em còn chưa nhìn danh bạ."

Kiều Nguyệt trừng anh, bấm mở danh bạ, lướt vài cái, "Được chưa?"

"Ừ," Thương Yến gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, anh cũng muốn kiểm tra điện thoại của em."

Kiều Nguyệt lấy điện thoại mình ra, "Anh thích xem thì xem đi."

Người cô gái của anh nho nhỏ, dùng điện thoại cũng hồng phấn nho nhỏ, thật đáng yêu.

Thần sắc Thương Yến hơi ngừng, anh cẩn thận nghiêm túc kiểm tra điện thoại của cô. Weibo và WeChat đều không có vấn đề, anh mở danh bạ lên.

Ánh mắt Thương Yến dừng ở hai cái tên "Thư Mặc ca ca" và "Ông chú già" thật lâu.

Kiều Nguyệt thấy anh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, lười nhác liếc màn hình điện thoại một cái, trong lòng căng thẳng, giơ tay muốn lấy điện thoại lại, "Được rồi, anh không được nhìn."

Tay Thương Yến hơi nâng lên, né tránh tay cô, ngữ khí hơi trầm xuống, "Ông chú già?"

"Đúng rồi," Kiều Nguyệt cố gắng che giấu chột dạ trong lòng, hừ nói: "anh không phải cũng thừa nhận mình già rồi sao?"

Cô không tự tin lắm nói, ánh mắt hơi lóe.

Thương Yến không phản bác lại lời cô gái nhỏ, anh chỉ vào cái tên "Thư Mặc ca ca", ngữ khí trầm thấp: "Còn cậu ta?"

Tên anh là "Ông chú già", của Lâm Thư Mặc lại là "Thư Mặc ca ca", điều này khiến trong lòng anh không thoải mái.

Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh có xu hướng tức giận, lắc lắc cánh tay anh làm nũng, "Anh đừng giận, em sửa lại là được rồi. Chuyện này là chuyện nhỏ, anh đừng giận."

Cô duỗi tay lấy lại điện thoại. Thương Yến nhìn cô một cái, chậm rãi buông tay ra.

Sau khi Kiều Nguyệt đổi lại tên của Lâm Thư Mặc, cô ngước mắt nhìn Thương Yến, thấy sắc mặt anh vẫn không vui, tay lại bắt đầu di chuyển.

"Em sửa xong rồi." Kiều Nguyệt đưa điện thoại đến trước mặt anh quơ quơ, thanh âm ngoan ngoãn mềm mại, "Anh muốn nhìn không?"

Thương Yến trầm khuôn mặt cầm điện thoại, nguyên bản sắc mặt đang âm trầm, đến khi nhìn thấy hai chữ "Ông xã" trong điện thoại liền ngẩn người, cả người lập tức cứng đờ, hai tai nóng lên.

"Còn giận không?" Kiều Nguyệt ôm eo anh, hai tròng mắt mỉm cười nhìn anh.

Ngực Thương Yến nóng lên.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Anh không ngừng kêu tên cô gái nhỏ.

Kiều Nguyệt đẩy anh: "Hừ, không giận nữa?"

"Ừ." Thương Yến gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, em gọi anh một tiếng nghe xem."

Thì ra trong lòng cô gái nhỏ đã xem anh là "Ông xã".

"Kêu cái gì?" Kiều Nguyệt chớp chớp mắt, giả vờ ngây thơ.

Ngữ khí Thương Yến hơi vội, hôn hôn mặt cô, "Nguyệt Nguyệt."

Cô gái nhỏ chắc chắn hiểu, cô đang trêu anh.

Kiều Nguyệt nâng mặt anh, kéo dài âm mềm mại làm nũng kêu: "Ông xã."

"Kêu lại một lần nữa." Hai mắt Thương Yến ửng đỏ.

"Ông xã."

"Nguyệt Nguyệt, kêu lần nữa."

Kiều Nguyệt không vui, đẩy anh ra, hét lên, "Không kêu không kêu nữa, kêu cái gì chứ."

Thương Yến ôm cô gái nhỏ, ở bên tai cô nói nhỏ: "Bà xã."

Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, "Anh không được kêu em như vậy."

Mặt cô gái nhỏ hồng nhuận càng đẹp hơn mọi khi.

Đáy lòng Thương Yến xuất hiện cảm xúc không tên, anh xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nói: "Được, anh không kêu em như vậy. Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ mỗi ngày kêu em như vậy."

Kiều Nguyệt dựa vào ngực anh, hừ hừ, không nói gì.

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta khi nào đi du lịch?" Anh vẫn luôn nhớ kĩ chuyện này.

Kiều Nguyệt rầu rĩ nói: "Không đi."

"Vì sao?" Thương Yến nâng mặt cô lên.

"Em không muốn đi, sau này mới đi đi. Ngày mai anh quay lại công ty đi làm, không được xin nghỉ."

Thương Yến không vui, "Nhưng anh muốn ở bên em."

Có thể không đi du lịch, nhưng anh muốn ở bên cô gái nhỏ, thời thời khắc khắc ở cùng cô.

"Ở bên cái gì chứ? Mấy ngày nay chúng ta không phải mỗi ngày ở bên nhau sao?" Kiều Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ quá dính nhau.

"Nguyệt Nguyệt, anh ..."

"Anh nói gì cũng vô ích." Kiều Nguyệt ngắt lời anh, hừ nói: "Ngày mai anh nhất định phải đi làm."

Ngày hôm sau, Thương Yến không tình nguyện đi làm. Trước khi đi, anh ôm cô gái nhỏ vừa hôn vừa cắn. Cuối cùng nhìn mặt cô tức giận đến đỏ lên mới không nỡ đến công ty.

Kiều Nguyệt bị anh đánh thức, nằm trên giường không ngủ được, rời giường rửa mặt, đi nấu cơm hầm canh.

Lần trước mang canh cho Thương Yến bị một người phụ nữ điên làm đổ, bây giờ cô nhớ lại vẫn tức giận.

Kiều Nguyệt nhắm thời gian, cách thời gian nghỉ trưa còn một tiếng liền kêu tài xế trong nhà đưa cô đến công ty.

Có kinh nghiệm bị "ăn vạ" lần trước, Kiều Nguyệt lần này đặc biệt cẩn thận. Tay cô cầm hai cái hộp giữ ấm, che chở cẩn thận.

Kiều Nguyệt đi vào thang máy chuyên dụng của Thương Yến, lấy thẻ thang máy anh đưa, ở ánh mắt ngây ngốc của mọi người ấn số tầng.

Thang máy mở ra, Kiều Nguyệt cẩn thận tránh đi mọi người, đỏ mặt hỏi nhân viên ở quầy tiếp tân: "Chào cô, tôi tìm Thương Yến."

Cô muốn cho Thương Yến kinh ngạc nên không nói trước với anh hôm nay cô sẽ đến đưa cơm.

"Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Kiều Nguyệt lắc đầu, "Không có hẹn trước, nhưng tôi là bạn gái anh ấy."

Mặt cô nhân viên hơi giật, tươi cười trên mặt không đổi, thanh âm thong dong bình tĩnh: "Cô à, không có hẹn trước chỉ có thể chờ Thương tổng trong phòng nghỉ."

"Còn phải chờ sao." Kiều Nguyệt nhíu nhíu mày, cúi đầu thoáng nhìn canh trên tay.

Nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Thương Yến, điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người bắt.

"Nguyệt Nguyệt."

Có người đi ngang qua người cô, Kiều Nguyệt cẩn thận tránh đi họ, thấp giọng nói: "Thương Yến, em đã đến công ty anh."

Cô vừa nói xong, liền nghe được thanh âm ghế dựa bị kéo ra.

"Em đến đâu rồi? Sao không nói trước với anh? Đã tới thời gian ăn trưa, em có đói không?"

Kiều Nguyệt nghe ngữ khí vội vàng của anh, nhỏ giọng nói: "Em đã đến quầy tiếp tân trên lầu, anh mau đến đây đón em."

"Nguyệt Nguyệt, anh rất mau sẽ đến đó, em đến phòng nghỉ bên cạnh chờ anh."

Cúp điện thoại, Kiều Nguyệt nói "Cảm ơn" với cô nhân viên rồi xách túi đi đến phòng nghỉ bên cạnh.

Cô nhân viên nhìn Kiều Nguyệt vài lần, nghĩ thầm cô gái lần này có kĩ thuật diễn thật tốt, giả vờ giống thật như vậy.

Kiều Nguyệt vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn và tiếng cười nói.

Đặt hai bình giữ ấm lên bàn, cô ngẩng đầu tùy ý nhìn quanh, vừa nhìn cả người liền ngây ngốc.

Người phụ nữ quyến rũ được bảy tám người vây xung quanh, là đối tượng ngoại tình của Lâm Thư Mặc.

Hình như cô nghe được có người gọi Bạch Cẩn là "Giám đốc Bạch".

Tâm tình Kiều Nguyệt vốn không tồi, vừa thấy Bạch Cẩn liền rất không vui. Người phụ nữ đáng ghét này, sao xuất hiện ở công ty Thương Yến?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện