Thích Em, Thích Mê Muội Vì Em

Chương 41


trước sau

Advertisement
Editor: Dánh

Biểu tình Kiều Thụy vặn vẹo trong chớp mắt. Ông nhìn Thương Yến, mày bắt đầu nhảy thình thịch. Nhưng rốt cuộc trải đời nhiều, cảm xúc ông rất nhanh ổn định lại.

Có lẽ mấy ngày nay công việc quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.

Cho dù nghĩ như vậy, Kiều Thụy vẫn không nhịn được hỏi: "Thương tổng, vừa rồi ngài ..."

Ông không nói tiếp, thật sự là ngượng ngùng hỏi Thương Yến vừa rồi có phải kêu ông ba không.

Thật ra lời vừa nói ra, cả người Thương Yến liền cứng đờ. Anh trầm khuôn mặt, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh mở miệng: "Ngồi."

Không nhắc lại chuyện hiểu nhầm kêu 'ba' lúc nãy.

Giờ phút này trên mặt Thương Yến không có biểu tình gì, kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường khiến khí chất anh thiên về lạnh nhạt, không dễ ở chung.

Kiều Thụy thấy dáng vẻ anh như thế này, đã chắc chắn vừa rồi bản thân xuất hiện ảo giác.

Ông ngồi xuống, thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc nhìn Thương Yến, chờ anh an bài công việc.

Thương Yến cảm thấy sắc mặt mình quá lạnh nhạt, anh cố gắng khiến biểu tình mình mềm xuống, đem một phần văn kiện đẩy đến trước mặt Kiều Thụy, "Tổng giám đốc Hoàng mấy năm nay quản lí công ty không tồi, tổng công ty quyết định chuyển ông ta về Nghi Thành."

"Tổng giám đốc xác thật làm hết phận sự trong công việc." Kiều Thụy ở thương trường lăn lộn nhiều năm, nói chuyện cũng tích thủy bất lậu*.

*kiểu nói chuyện không có sơ hở hay điểm yếu để người khác bắt được (mình dịch theo nghĩa mình hiểu thôi nhé hihii)

Ông tạm thời không rõ dụng ý Thương Yến, thái độ cực kì cẩn thận trả lời vấn đề của anh.

Chỉ là ông vừa nói xong, Thương Yến đẩy một phần văn kiện khác đến trước mặt ông, "Công ty quyết định để ông đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc."

"Ồ, để tôi đảm nhiệm, tổng, tổng ..."

Cả người Kiều Thụy sửng sốt.

Ông không có bối cảnh gì, lúc trước khi để ý Cố Lam thì vẫn là một tên tiểu tử nghèo, hoàn toàn dựa vào da mặt dày, tốn ba năm thời gian mới theo đuổi được Cố Lam.

Nhiều năm như vậy, ông vẫn ở công ty từng bước dốc sức leo lên. Vì gia đình, ông vẫn luôn cẩn thận. Không có quan hệ bối cảnh, rất nhiều lần dù cơ hội đến trước mặt đều bị người khác giữa đường cướp lấy.

Thẳng đến tổng giám đốc Hoàng tiền nhiệm, năng lực của ông mới được thưởng thức, mới dần được đề bạt đến tầng quản lí.

Hiện tại Thương Yến đột nhiên nói để ông làm tổng giám đốc công ty, trong lòng ông luôn có cảm giác kì quái.

Ông đối với năng lực bản thân rất có tin tưởng, chẳng qua trong công ty người có năng lực có bối cảnh không ít, chức vị tổng giám đốc này, vì sao đột nhiên dừng trên đầu ông?

Trong lòng Kiều Thụy còn đang cẩn thận phân tích.

Ngữ khí Thương Yến bình tĩnh mở miệng lần nữa: "Công ty đã ở tiểu khu Hân Vinh mua một căn biệt thự, xem như khen thưởng cho ông sau khi nhậm chức."

Anh vừa mua căn biệt thự ở tiểu khu Hân Vinh, biệt thự đưa cho Kiều Thụy, chính là ở sát vách biệt thự của anh.

Đầu quả tim Thương Yến nóng rực. Hai nhà cách nhau gần như vậy, sau này dù cô gái nhỏ có về nhà mẹ đẻ, anh cũng có thể tùy thời cùng cô gặp mặt.

Ngày hôm nay, đầu óc Kiều Thụy có chút đau. Đồng nghiệp bên cạnh chúc mừng ông, ông vẫn luôn cười đối phó.

Thẳng đến buổi tối sau khi về nhà, Kiều Thụy mới tháo bỏ ngụy trang, mặt đầy mệt mỏi ôm Cố Lam, thở dài: "Vợ, anh thăng chức rồi."

Cố Lam sửng sốt, thanh âm luôn mang theo ôn nhu, xoa xoa đầu của ông, "Thăng chức là chuyện tốt, vì sao anh còn thở ngắn than dài?"

Kiều Thụy tỉ mỉ nói một lần sự tình xảy ra hôm nay, cuối cùng buồn bực nói: "Loại chuyện này, sao có thể tới lượt anh chứ?"

Cố Lam cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng trọng điểm bà là căn biệt thự công ty đưa.

"Anh nói, công ty mua căn biệt thự ở tiểu khu Hân Vinh làm khen thưởng tặng anh?"

Bà trừng lớn hai mắt. tiểu khu Hân Vinh là khu phú hào có tiếng ở Yến Thành. Người ở bên trong không phú thì quý. Phòng ở ở nói đó không phải có tiền hoặc có quyền là có thể mua được.

"Không tồi." Kiều Thụy gật đầu, ông nhìn Cố Lam, đột nhiên hạ giọng nói: "Vợ, mọi chuyện giống như là nằm mơ, chắc chắn là công lao của em."

Mặt Cố Lam ửng đỏ, nhéo ông vài cái, dỗi nói: "Con cái cũng lớn như vậy rồi, sao già rồi còn không đứng đắn. Đây đều là anh làm việc vất vả được đến, có quan hệ gì với em đâu?"

"Anh sao lại không đứng đắn? Vợ, đây là công lao của em. Từ khi em gả cho anh, cuộc sống của anh ngày càng tốt."

///

Kiều Nguyệt không thể tưởng được, cô ra khỏi phòng uống nước mà cũng đụng trúng lúc ba mẹ tú ân ái. Cô đứng tại chỗ nghe một hồi, lập tức xoay người chạy về phòng, gọi điện thoại cho Thương Yến.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt.

Ngữ khí Kiều Nguyệt hơi gấp: "Thương Yến, có phải anh để ba em thăng chức?"

"Ừ." Thanh âm Thương Yến nghe vào có chút thấp, "Năng lực làm việc của ba em tốt, hồ sơ cũng đủ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc."

Kiều Nguyệt bị tiếng kêu 'ba' không ngại ngùng của anh khiến mặt đỏ lên. Cô nhỏ giọng nói thầm: "Anh sao lại như vậy chứ, tùy tiện kêu người khác là ba."

"Không có tùy tiện kêu người khác. Nguyệt Nguyệt, ông ấy là ba em, sau này cũng là ba anh."

Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng hừ nói: "Anh đừng nói bậy."

"Anh không có nói bậy." Thanh âm Thương Yến trầm thấp, bắt đầu dỗ cô.

Kiều Nguyệt bị dỗ đến vui vẻ, mặt mày đều mang ý cười.

Cô không có việc làm, cũng chưa làm việc qua nên không có kinh nghiệm xã hội, nhưng những điều cơ bản cô vẫn hiểu.

Công ty giống Thương Thị như vậy, người vừa có năng lực vừa có bối cảnh chắc chắn có khối người. Ba cô có thể ngồi lên chức vị tổng giám đốc, chắc chắn có sự hỗ trợ của Thương Yến ở sau lưng.

"Thương Yến," Kiều Nguyệt ấp úng kêu anh, "cảm ơn anh."

"Ừ?" Thanh âm Thương Yến nghi hoặc, "Vì sao cảm ơn anh?"

Kiều Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tóm lại là cảm ơn anh đó."

Người đàn ông này tốt như vậy, lần sau hai người gặp mặt cô lại để cho anh cắn mấy ngụm vậy.

Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng, nhớ tới mẹ cô có nói về chuyện biệt thự, hỏi: "Anh còn tặng nhà cho ba em nữa hả?"

"Ừ." Ngữ khí Thương Yến rất sung sướng, "Nguyệt Nguyệt, đợi mọi người sau khi dọn vào, dù sau này em có về nhà ở chúng ta cũng có thể mỗi ngày gặp nhau."

Mỗi ngày gặp nhau?

Kiều Nguyệt ngẩn người, nhớ đến Thương Yến mua biệt thự ở Yến Thành cũng là ở tiểu khu Hân Vinh. Hai căn biệt thự chắc chắn rất gần nhau.

Trong lòng cô luôn có cảm giác ngượng ngùng nói không nên lời, giống như là giấu người nhà cùng Thương Yến 'vụng trộm yêu đương'.

"Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta mỗi ngày có thể gặp nhau, em vui không?"

Kiều Nguyệt nghe thanh âm sung sướng của anh, ấp úng một lúc mới cắn môi nhỏ giọng nói: "Vui."

"Anh cũng rất vui."

Thanh âm anh trầm thấp mang theo ý cười, Kiều Nguyệt nhớ tới bộ dáng ngây ngốc thường ngày của anh, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Cô nhẹ giọng kêu anh, "Thương Yến."

"Ừ?"

"Em thật sự rất vui."

Khoảng thời gian này, hình như cô rất dễ mềm lòng vì Thương Yến, mỗi lần gặp mặt, chỉ cần sắc mặt anh mệt mỏi, cô còn sẽ đột nhiên đau lòng, nhịn không được muốn lải nhải với anh, bảo anh chú ý thân thể.

Kiều Nguyệt giơ tay che lại gương mặt nóng lên, cô cảm thấy bản thân rất không thích hợp.

Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Thương Yến mới mở miệng với ngữ khí hơi khàn, "Nguyệt Nguyệt."

"Sao?" Kiều Nguyệt nhỏ giọng đáp một tiếng, tim đập nhanh.

"Chúng ta đã lâu không ngủ với nhau, anh muốn 'cắn' em, ngày mai em đến chỗ anh đi." Thanh âm anh tràn ngập ái muội, mang theo một tia khẩn cầu.

Kiều Nguyệt sửng sốt, rầm rì nói: "Không, không được. Mấy ngày trước chúng ta mới ngủ chung, đâu có rất lâu."

"Nguyệt Nguyệt, ngày mai em đến chỗ anh đi. Hôm qua chúng ta không gặp mặt, anh rất nhớ em."

"Thương Yến," Kiều Nguyệt bĩu môi, "sao anh dính người như vậy chứ? Chúng ta mới một ngày không gặp, có cái gì để nhớ đâu?"

Hai người buối sáng gặp nhau, buổi tối gọi video, gần như mỗi ngày dính với nhau. Nhưng Kiều Nguyệt cứ cảm thấy ánh mắt Thương Yến nhìn cô ngày một nóng rực, hận không thể mỗi giây mỗi phút dính trên người cô.

"Dính người?" Ngữ khí Thương Yến nghi hoặc khó hiểu, "Nguyệt Nguyệt, không lẽ em không muốn mỗi ngày ở bên anh, mở mắt ra có thể nhìn thấy anh?"

Kiều Nguyệt đá giày ra, nằm lên giường, dùng chăn cuốn lấy cả người, sờ sờ khuôn mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày ở bên nhau anh không ngán sao? Anh không cảm thấy chúng ta cách vài ngày gặp mặt một lần sẽ tốt hơn sao? Có khoảng cách mới tạo ra điều tốt đẹp nha*."

*đại loại như tiểu biệt thắng tân hôn. Mình muốn giữ nguyên câu nên sắp xếp cho thuần việt chút mặc dù đọc vẫn không thuận miệng ????‍♀️

"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến bối rối, "anh không cảm thấy ngán. Có khoảng cách mới tạo ra điều tốt đẹp? Những lời này vốn là luận điệu vớ vẩn. Nguyệt Nguyệt, mỗi lần anh gặp em đều cảm thấy em mỗi ngày đẹp hơn, cho nên khoảng cách không thể sinh ra điều tốt đẹp, chúng ta vẫn nên mỗi ngày gặp nhau." (Editor: xem anh lươn lẹo chưa kìa)

Kiều Nguyệt nghe anh nói vẫn vòng về khen cô đẹp, trong lòng cô càng vui vẻ, nhỏ giọng hừ nói: "Miệng lưỡi trơn tru."

Cô ngơ ngác nghĩ, cái ông chú này thật sự rất biết dỗ con gái vui vẻ.

"Nguyệt Nguyệt, ngày mai em đến chỗ anh, anh dẫn em đi xem biệt thự."

Kiều Nguyệt lắc đầu, "Em định nói với anh, mấy ngày tới em không rảnh. Sắp ăn tết rồi, người nhà em muốn em giúp. Đợi em bận xong mấy ngày này, chúng ta lại gặp mặt."

"Không được." Thái độ Thương Yến ngoài ý muốn cứng rắn, "Nguyệt Nguyệt, ngày mai chúng ta phải gặp nhau."

Anh vừa nói xong, Kiều Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Em có việc rồi, mấy ngày nay thật sự không rảnh, không tiện gặp mặt."

Cô vội vàng cúp máy, rời khỏi phòng.

Ăn xong cơm tối, Kiều Nguyệt chậm rãi rửa mặt xong. Cô thoáng nhìn qua đồng hồ, đã 9 giờ 30 tối.

Vừa mới buông điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên, ba chữ "ông chú già" thẳng tắp chiếu vào mắt Kiều Nguyệt.

Kiều Nguyệt thoải mái dựa vào giường, trong ngực ôm gối ôm, giơ tay bấm nhận, mềm mại nói: "Sao vậy?"

Bên kia điện thoại trầm mặc.

"Thương Yến?" Kiều Nguyệt kỳ quái gọi một tiếng.

Vài giây sau mới vang lên thanh âm Thương Yến, "Nguyệt Nguyệt, anh ở dưới lầu tiểu khu nhà em."

Kiều Nguyệt sửng sốt, hai mắt trừng lớn, "Anh nói cái gì?"

"Anh ở dưới lầu nhà em. Nguyệt Nguyệt, anh muốn gặp em."

Kiều Nguyệt nghe thanh âm khàn khàn của anh, tức giận đến cắn răng, "Thương Yến, anh luôn không nghe lời."

Cô cúp điện thoại, mặc áo khoác dài tay vào, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Chạy đến nơi hai người thường gặp mặt, Kiều Nguyệt liếc một cái liền thấy người đàn ông cúi đầu đứng trong bóng tối.

"Anh có ngốc không chứ?" Kiều Nguyệt dừng lại trước mặt anh, tức giận đến đánh anh, "Em đã nói không rảnh, buối tối trời lạnh, anh ..."

Thương Yến duỗi tay kéo cô ôm vào lòng, "Anh muốn gặp em."

Kiều Nguyệt đẩy anh vài cái, từ trong lòng anh ngẩng đầu, dựa vào ánh đèn đường bên cạnh, cô bị ánh mắt nóng rực của anh phỏng đến, cuối cùng chỉ tức giận đá anh một cái.

Cô gái nhỏ hình như rất tức giận. Thương Yến ôm cô, thử thăm dò hôn mặt cô, thấy cô không có cự tuyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thương Yến bế cô lên, nâng mặt cô, cúi đầu vội vàng hôn cô.

Kiều Nguyệt ôm cổ anh, bị anh hôn đến cả người nhũn ra, cuối cùng chỉ có thể mềm mại ghé vào lòng anh.

Đến khi anh ngừng hôn, Kiều Nguyệt hơi thở gấp, đánh ngực anh, "Sau này anh đừng như vậy nữa."

"Vậy em đồng ý với anh, mỗi ngày gặp nhau." Thương Yến cắn tai cô, cùng cô bàn điều kiện.

"Sao anh lại như vậy chứ?" Kiều Nguyệt không có cách trừng anh, "Mấy ngày này anh bận làm việc, em cũng có việc bận, vì sao cứ phải mỗi ngày gặp nhau?"

Kiều Nguyệt cứ cảm thấy Thương Yến không chỉ ngày càng dính cô mà yêu cầu vô lí cũng ngày càng nhiều.

Thương Yến nhìn cô gái nhỏ trong ngực, sờ sờ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, vì sao một ngày không gặp em, cả người anh cứ cảm thấy không được tự nhiên, hoảng hốt?"

Nhưng em lại cứ không biết, vẫn trôi qua thật vui vẻ. Lời này Thương Yến không nói ra.

"Bởi vì anh ngốc đó." Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh, giơ tay nhẹ chọc mặt anh, hừ nói, "Cả ngày ngây ngốc."

Thương Yến trầm mặc.

Anh cảm thấy cô gái nhỏ đang lừa anh. Anh cũng không ngốc, anh chỉ muốn mỗi ngày ở bên cô.

"Nguyệt Nguyệt, anh ..."

"Anh cái gì?" Kiều Nguyệt ngắt lời anh, nói: "Chính là vì anh ngây ngốc. Hừ, sau này đừng lại làm loại chuyện này, cũng không phải là học sinh cấp ba, sao còn như vậy chứ."

Thương Yến không đồng ý với quan điểm của cô gái nhỏ, anh châm chước phản bác, "Em nói sai rồi. Anh chỉ là muốn gặp em, muốn mỗi giây mỗi phút ở bên em. Nguyệt Nguyệt, nhất định là do em lớn lên quá đẹp, nên một ngày không gặp em anh liền tâm hoảng ý loạn."

Anh mê muội nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, không nhịn được cúi xuống hôn cô.

Được khen đẹp ai lại không vui. Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng, hai tròng mắt ướt át, hừ hừ, "Anh đừng nghĩ dỗ em. Dù anh nói cái gì thì sau này anh cũng không được làm loại chuyện này, biết chưa?"

"Vậy nếu anh muốn gặp em thì sao?" Thương Yến nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ.

"Chúng ta có thể gọi video mà." Kiều Nguyệt thấy anh trầm khuôn mặt, mềm lòng hôn lên mặt anh, "Một tuần thôi. Đợi em bận xong thì mỗi ngày cùng anh gặp nhau, được không?"

Thương Yến ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ, cô đang làm nũng với anh. Mấy ngày nay, theo trực giác anh, cô gái nhỏ thay đổi, dù là ánh mắt nhìn anh hay là lúc nói chuyện với anh.

"Sao không nói gì?" Kiều Nguyệt nâng mặt anh, hờn dỗi nói: "Sau này anh phải nghe em, biết không?"

Thương Yến khẽ vuốt tóc cô gái nhỏ, nói: "Anh có thể nhịn một tuần, nhưng em phải đồng ý một điều kiện với anh."

"Điều kiện gì?" Kiều Nguyệt cảnh giác nhìn anh.

Đáy lòng Thương Yến hơi ngứa, ngậm vành tai cô gái nhỏ, "Lần sau gặp mặt, anh muốn 'cắn' em."

Ánh mắt anh sáng quắc bổ sung, "Em cũng phải 'cắn' anh."

Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Anh thật quá đáng. Anh biến thái muốn cắn người thì thôi, em mới không cắn anh."

Thương Yến: "Thế thì mấy ngày này anh tiếp tục tới đây chờ em. Nếu em không xuống thì anh vẫn đứng đây chờ, chờ đến khi em xuất hiện mới thôi."

"Anh uy hiếp em?" Kiều Nguyệt không tin được nhìn anh.

Thương Yến lập tức phủ nhận: "Anh không có uy hiếp em."

"Anh chính là uy hiếp!" Kiều Nguyệt cắn răng trừng anh, "Sao lại có người đàn ông như vậy chứ?"

Thương Yến cẩn thận ôm cô gái nhỏ, "Vậy em có đồng ý không?"

"Đồng ý đồng ý, em đồng ý với anh là được chứ gì." Kiều Nguyệt vô lực cào anh, "Khốn khiếp, chỉ biết giả vờ đáng thương."

Khóe miệng Thương Yến hơi giương lên, tâm tình rất tốt, "Nguyệt Nguyệt, em nên nghĩ cẩn thận, lần sau gặp mặt nên như thế nào 'cắn' anh."

Anh nhấn mạnh từ 'cắn'.

Cả người Kiều Nguyệt nóng lên, thở phì phì đánh anh, "Hừ, lần sau gặp mặt, em nhất định sẽ hung hăng cắn chết anh."

Thương Yến nói nhỏ bên tai cô, "Ừ, anh chờ em 'cắn' anh. Dù em cắn chỗ nào, cắn mạnh cỡ nào, anh cũng sẽ không cự tuyệt."

Sau lần gặp mặt đêm đó, Kiều Nguyệt cho rằng lần gặp tiếp theo ít nhất cũng phải một tuần sau. Nhưng cô không ngờ tới, chỉ sau ba ngày, hai người lại gặp nhau.

Nhìn lễ phục dạ hội trước mặt, Kiều Nguyệt ấp úng nói: "Chúng ta phải tham gia tiệc tối công ty của ba?"

"Đúng rồi." Cố Lam xoa đầu con gái, "Tối nay công ty ba con tổ chức họp thường niên, cho phép mang người nhà đi."

Kiều Nguyệt cau mày nói thầm: "Có công ty nào tổ chức họp thường niên còn để nhân viên mang người nhà theo chứ, quá lạ rồi."

"Nghe nói là tổng tài công ty ba con, kêu cái gì Thương Yến đưa ra chủ ý." Cố Lam cũng thấy lạ, "Suy nghĩ của kẻ có tiền, chúng ta không hiểu cũng bình thường."

Kiều Nguyệt ngẩn người, "Thương Yến?"

Mặt cô đỏ lên, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ. Người đàn ông này, có thể nào vì muốn cắn cô trước, nên mới để nhân viên mang theo người nhà?

Kiều Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy khả năng này không lớn. Họp thường niên chắc chắn có rất nhiều người, còn có ba mẹ cô ở đó, Thương Yến sao dám cắn cô?

"Nguyệt Nguyệt, mau thay quần áo, tí nữa ba con sẽ đến đón chúng ta." Cố Lam vỗ vai con gái.

Kiều Nguyệt vứt hết suy nghĩ lung tung ra sau đầu, đi thay quần áo, đợi ba cô về.

Cuối cùng chờ tới không phải Kiều Thụy mà là Hạ Trình.

Cố Lam nhìn ảnh chụp trong điện thoại vài giây, ngượng ngùng nói, "Chúng ta đi thôi."

Hạ Trình cười gật đầu, mở cửa xe giúp hai người.

Ngồi trên xe, Kiều Nguyệt lặng lẽ nhìn thoáng qua Hạ Trình ngồi trên ghế lái, cả người không được tự nhiên, cái cảm giác 'vụng trộm yêu đương' với Thương Yến sau lưng người nhà ngày càng mãnh liệt.

Khi hai người tiến vào sảnh hội trường khách sạn, mắt Kiều Nguyệt trông mong quét một vòng, không thấy ba cô, cũng không thấy Thương Yến.

Trong sảnh có không ít cô gái trẻ tuổi giống cô, chắc chắn là con cái của những nhân viên khác.

Trên mặt Cố Lam mang theo ý cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, có đói bụng không? Những điểm tâm này đều là con thích ăn."

Kiều Nguyệt liếc mắt một cái, phát hiện toàn bộ điểm tâm trên bàn đa số đều là cô thích ăn. Tầm mắt cô dời đi, ở một đống đồ ăn với tạo hình đẹp đẽ, nhìn thấy cánh gà và chân gà nướng.

Có người đi lướt qua hai người, nhỏ giọng thảo luận: "Ha ha ha, không ngờ tới họp thường niên của công ty chi nhánh Thương Thị bình dân như vậy, còn có cánh gà nướng loại đồ ăn này."

...

Mặt Kiều Nguyệt càng thêm đỏ, trong lòng thấy ngọt ngào. Những thứ này chắc chắn là Thương Yến chuẩn bị cho cô.

"Mẹ, con đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đó đi."

Hai người vừa đi dạo vừa ăn. Một tiếng sau, người trong sảnh ngày càng nhiều, Kiều Nguyệt đoán là nhân viên trong công ty.

Cô tiếp tục ăn bánh kem, ánh mắt tùy ý nhìn chung quanh, liền thấy Thương Yến bị một đám người vây quanh ở giữa, ba cô đứng bên cạnh anh.

Rất xa, ánh mắt cô và Thương Yến chạm nhau. Cô đột nhiên chột dạ, nhanh chóng cúi đầu dời đi tầm mắt.

Hơn mười phút sau, cô nghe được âm thanh nói chuyện sau lưng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện không biết khi nào ba cô và Thương Yến đã đứng ở

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện