Thì Là Của Anh

Gặp nhau (Ba)


trước sau

Advertisement
Editor: Min

Beta: Tanya Vu



Sau cửa truyền đến âm thanh đi lại, sau đó cửa phòng chầm chậm mở ra, trước khi người nọ lộ mặt ra khỏi cửa, Tử Ngôn nhanh chân đi lên trước một bước dùng tay đẩy cửa phòng ra, nếu lại bị cự tuyệt lần nữa, thì dù sao cũng phải tranh thủ được chút ít thời gian, biểu đạt tâm ý của mình nữa chứ!

Cửa nhà truyền ra một lực đẩy rất mạnh, khiến người sau cửa phải nhíu nhíu mày, bèn mở cửa ra

Sau khi Tử Ngôn nhìn thấy rõ người ở sau cánh cửa, kinh ngạc trợn trừng hai mắt, sau đó mới lùi về sau một bước, nhìn nhìn số tầng, nhìn nhìn số phòng, lại móc điện thoại ra, đối chiếu với tin nhắn, hoàn toàn ngây người như phỗng.

Giản Dật lướt nhìn từ trên xuống dưới quan sát một hồi, trong mắt hiện lên ý nghiền ngẫm.

Đầu óc Tử Ngôn bấy giờ đã không thể tự hỏi được nữa rồi, không phát hiện ra ánh mắt của anh, chỉ có thể nói theo phản xạ, “….Em, em tìm Nhất Thanh, Nhất Thanh ở đây đúng không nhỉ?”

“Lão đại, ai vậy, không phải lại là bên ban biên tập đến giục bản thảo phiền hà kia đó chứ.” Cố Hằng không kiên nhẫn đi đến, nhìn thấy Tử Ngôn bên ngoài cửa, nhíu mày, “Sao cô quen mắt thế? Ồ, này không phải là….Thì—-Là, oh, không, bạn Tử Ngôn đấy sao?”

“Này là…tạo hình mới? Cố Hằng gãi đầu, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều thích đồng phục và trang điểm kiểu này sao?

Cố Hằng nhắc nhớ chuyện này, Giản Dật mới hiểu ra được là chuyện gì đang xảy ra, tránh sang bên cạnh thản nhiên nói, “Vào đi.” Sau đó xoay người đi vào phòng.

Cố Hằng dựa trên cửa nhìn cô, “Sao cậu lại đến chỗ này?”

Tử Ngôn nhìn cậu, đây đúng thật là Giày thể thao trắng không thể nghi ngờ rồi.

Nhưng vẫn không thể nào tin nổi, “Đây là nhà của Nhất Thanh đúng không?” Cô có phải đã đi lầm chỗ rồi không, ngày hôm qua người mở cửa cũng không phải là anh Giản Dật mà.

Cố Hằng gật gật đầu, “Đúng rồi, cậu nhà bên nhà xuất bản phái đến à? Ôi chao, vậy ngày hôm qua người bị Hứa Viễn đuổi thẳng không phải là cậu đó chứ?”

Một câu của Cố Hằng đánh tan đi ý nghĩ đi nhầm nhà trong đầu Tử Ngôn, ngày hôm qua đúng thật là cô đã bị nhốt bên ngoài.

Trong lòng Tử Ngôn tim đập bùm bùm bùm, nhìn Cố Hằng, ánh mắt còn mang theo một chút chờ mong mà bản thân còn không phát hiện ra, “……Vậy rốt cuộc ai mới là Nhất Thanh thế?”

Cố Hằng tựa như nhìn ra được tâm tư của cô, nhếch mi, “Cậu đoán?”

Tử Ngôn vô thức nuốt nước miếng, hai tay không tự giác quấn lại với nhau, lắp bắp, “Không phải là….đàn anh Giản…đâu…nhỉ.”

Cố Hằng nhún vai, buông tay, “Này còn cần phải đoán nữa à?”

‘Đùng’ một tiếng, Tử Ngôn đơ ngay tại chỗ, đầu óc không còn hoạt động được nữa, Nhất Thanh chính là Giản Dật?

Mơ ước thì phải có, nhỡ đâu chuyện quỷ thì sao, những lời này quá chí phải, Tử Ngôn nghĩ rằng cô phải về viết những dòng chữ này dán lên tường thôi.

Tử Ngôn đần độn đi vào phòng, Giản Dật đang đứng bên cạnh máy lọc nước tay cầm ly nước uống, Tử Ngôn ngơ ngác nhìn anh, anh vận một bộ thường phục màu trắng, rộng thùng thình mà thoải mái, thoạt nhìn rất có khí chất thờ ơ lạnh nhạt huyền ảo! Phảng phất như Phượng Diên một thân bạch y khí chất siêu phàm thoát tục trong truyện tranh vậy.

Không chân thật, quá không chân thật, ảo diệu, quá ảo diệu!

Tử Ngôn rối rắm một hồi, đi lên hai bước, còn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chặp vào Giản Dật, “Anh Giản ơi, anh chính là họa sĩ Nhất Thanh vẽ bộ <> sao?”

Giản Dật ngước mắt liếc nhìn cô, nhàn nhạt gật đầu, “Ừm.”

Tử Ngôn nghe được chính miệng anh nói, hoàn toàn rối rắm, theo bản năng xoay người, đầu ‘bụp’ một tiếng đụng phải cái bể cá lớn rất cao bên cạnh, phát ra một tiếng vang, Tử Ngôn bị cái bể cá này đụng tạo ra lực đàn hồi phải lui về sau vài bước.

Một bàn tay vươn ra giữ lấy cánh tay cô, để cô đứng vững lại, Tử Ngôn ôm đầu né tránh cánh tay anh, “Đừng, đừng, không thể mạo phạm đến ngài, không thể mạo phạm đến ngài….”

Cố Hằng nở nụ cười, “U, người khác muốn được lão đại đỡ lão đại còn không thích đâu đó, cậu lại đi ghét bỏ ảnh?”

Tử Ngôn không đáp, vẫn còn đắm chìm trong những tin tức khiếp hãi này không tự kiềm chế được bản thân.

Cố Hằng không nhịn được phải đánh giá cô một phen, “Bạn Thì Là này, cách ăn mặc của bạn quả thật đúng là….rất có phong vị à nha…” Quá cay mắt, có vẻ ngoài xinh đẹp đến như thế mà sao không biết sử dụng vậy nè? Quả nhiên, dạo này những cô nàng coi trọng cả trí tuệ lẫn vẻ ngoài đều là truyền thuyết!”

Tử Ngôn nhìn theo ánh mắt của cậu, lại phải ‘thưởng thức’ phong cách ăn mặc hôm nay của mình một lần nữa, cảm xúc muốn đi chết vừa mới mãnh liệt đè nén xuống lại một lần nữa sống dậy, cô đây đang bị vận mệnh chơi đùa đúng không? Đàn anh Giản sẽ không nghĩ rằng đây là gu thẩm mỹ của cô đấy chứ?

Giản Dật nhìn thoáng qua vẻ mặt không còn thú vui gì nữa trên đời của người kia, bèn quay ra Cố Hằng nói, “Làm việc đi.”

Cố Hằng méo miệng, “Ôi chao, nhà xuất bản này đúng thật là ép mệt chết người ta mà không cần đền mạng mà, ba ngày đổi bốn biên tập viên đến đây, là muốn mệt chết chúng ta đó.”

Cửa một căn phòng ngủ mở ra, Tề Thành xoa cái đầu như đống cỏ dại đi ra, giọng còn mơ màng, “Ở trong phòng đã nghe thấy Cố Hằng hô to gọi nhỏ rồi, có để người khác ngủ không?”

Cố Hằng chỉ chỉ Tử Ngôn, “Nào, biên tập viên mới đến.”

Tề Thành híp mắt nhìn cô, “Khẩu vị hiện tại của nhà xuất bản này rất thuần khiết nhỉ….”

Tử Ngôn thấy mình đã trơ trẽn quá rồi, rất là bình tĩnh, chỉ có quỷ mới biết vì cái gì mà cô ăn bận như thế này đến đây, nếu biết trước đàn anh Giản là Nhất Thanh, đánh chết cô, cô cũng không mặc thế này, còn không biết đàn anh Giản đang nghĩ thế nào về cô nữa đây.

“Cậu nhìn kỹ xem, đây là người quen đó!” Cố Hằng nhắc nhớ anh ta.

Tề Thành tinh tế quan sát cô một lượt, “U, này không phải cô gái nhỏ ở ‘Hương Cơm’ sao? Xin chào, anh là Tề Thành, tốt nghiệp trước em một năm, cũng xem như là đàn anh rồi.”

Tử Ngôn xấu hổ cười, “Xin chào anh Tề.”

“Hứa Viễn có ở đây không? Nó có thể sống sót khi bước vào thế giới có người khác phái không?” Tề Thành lướt mắt tìm khắp nhà.

“Khỏi tìm, Hứa Viễn thật sự về công ty rồi, đúng là không biết xấu hổ!” Cố Hằng lắc mình làm một động tác khinh bỉ.

“Được rồi, nếu dậy rồi thì bắt đầu đi.” Giản Dật nói xong thì đi về hướng thư phòng, đi được vài bước liền dừng lại, quay đầu nói với Tử Ngôn, “Em cứ tự nhiên.” Sau đó liền đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Cố Hằng đi đến một cái bàn lớn ở trong phòng khách ngồi xuống, “Ui chao, muốn chết quá đi, cứ giữa tháng là bận như muốn lột một lớp da đi vậy.”

Tề Thành cũng theo ngồi xuống, “Chú mày cởi ra thì cũng là lớp bụi dơ dáy, chứ đừng nói đến lớp da.”

Cố Hằng chụp một quả táo ném qua, Tề Thành tiếp được, “Cảm ơn nhé.”

Tử Ngôn đứng trong phòng khách đánh giá mọi nơi, trong phòng treo đủ các loại bức tranh và những tư liệu tương quan về << Ba thám tử hòa thượng >>.

Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, vẫn nhịn không được làm một chuyện vô cũng ngu ngốc, duỗi tay ra véo má mình một cái, đau quá.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật, là thật đó.

Cố Hằng vừa vẽ trên bảng vẽ kỹ thuật số, vừa ngẩng đầu lên, “Tử Ngôn, cậu bị dọa rồi à?”

Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, “Có chút chút.”

“Em có biết Nhất Thanh là ai không? Con gái các em chắc không đọc mấy truyện tranh đâu nhỉ? Hơn nữa còn là truyện tranh phá án không có tình cảm nữa?” Tề Thành cũng bắt chuyện.

Tử Ngôn đi lên hai bước, nhìn hai người họ đang hì hục vẽ vẽ những trang truyện tranh trên bảng vẽ kỹ thuật số, hai người bọn họ và cả Hứa Viễn người hôm qua đuổi cô đi ra ngoài chắc hẳn đều là trợ lý của Giản Dật hết nhỉ.

Tử Ngôn cười giảo hoạt, “Em chính là fan cuồng của Nhất Thanh đó.”

Cố Hằng nở nụ cười, liếc nhìn cô một cái, “Vậy….”

Tử Ngôn trừng mắt liếc cậu, cảnh cáo, “Nếu cậu còn dám nói lung tung, thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu đó.” Tuy rằng không biết cậu lại muốn nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt là biết không phải lời hay ý đẹp.

Cố Hằng cũng hiểu nên cười không ngừng, tay đưa lên làm động tác kéo khóa miệng, lại nhịn không được vẫn muốn trêu chọc, “Yên tâm đi, chuyện cậu thầm mến lão đại tôi sẽ giữ bí mật thay cậu.”

Tử Ngôn, “…….”

Tử Ngôn đứng ở sau Tề Thành thấy anh ta đang tô màu, mở miệng, “Phượng Diên.”

Tề Thành kinh ngạc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn nhân vật mà mình đang tô, “Đúng thật là em có đọc qua à?”

Tử Ngôn nhướng mày không đáp, trong lòng còn khinh bỉ anh ta, nói không chừng là em đọc còn sớm hơn cả anh nữa đó.

Nghĩ đến lần trước chủ biên tập đã dặn cô nhất định phải làm cho Nhất Thanh giao ra bản thảo trong hai ngày, Tử Ngôn không dám quấy rầy bọn họ nữa, vẽ màu truyện tranh là một loại chuyện rất hao phí tinh thần, cũng giống như viết tiểu thuyết vậy, mỗi một tình tiết, đánh máy thì chỉ chừng mười phút là xong, còn vẽ thì cần đến mấy tiếng liền, thậm chí là tận mấy ngày.

“Anh Tề, bạn Cố Hằng, hai người có gì cần em giúp không?”

Cố Hằng bớt chút thời gian nói, “Những biên tập viên trước kia đến, sẽ bị bọn tôi tìm mọi cách dọa chạy về, nhưng nếu chúng ta đã là bạn cùng trường rồi, thì bây giờ cũng xem như là bạn bè, không đuổi cậu nữa, vậy nên, biên tập đại nhân này, có thể mua giúp hai ly cà phê được không?”

“Được.” Tử Ngôn thoải mái đáp lại, cầm túi lên tính đi ra ngoài.

Cửa thư phòng mở, Giản Dật đi ra, nhìn bộ dạng của cô, “Đi đâu?”

Tử Ngôn vừa mới bình tâm lại thì tim tức khắc đập bùm bùm tiếp, có hơi căng thẳng nói, “….Mua cà phê cho các anh nâng cao tinh thần đó.”

Giản Dật nhìn thoáng qua hai cái đầu đang chôn trên bàn, nhàn nhạt bảo, “Trong phòng bếp có gói pha, pha cho hai tên này là được.”

Đầu Cố Hằng chôn đến mức thấp nhất xuống bàn rồi, vẫn không quên than thở, “Dạng gói nào có ngon bằng hàng tươi.”

Giản Dật đi đến bên cạnh cậu, lạnh lùng nói, “Muốn uống thì tự đi mà mua.”

Cố Hằng day day cái mũi, sáng suốt lảng sang chuyện khác, “Lão đại, anh đi ra đây là có chuyện gì cần nói à, nói đi.”

Giản Dật chỉ vào màn hình của cậu, “Chỗ này….”

Tử Ngôn nghĩ nghĩ, chờ cho Giản Dật nói xong thì mới cất lời, “Đàn anh, anh Tề, bạn Cố Hằng, giữa trưa mọi người có ăn cơm không, em đi mua cho mọi người, sau đó mang thêm cà phê về cho mọi người nữa.”

“Cậu xem em gái Tử Ngôn người ta giác ngộ cỡ nào….” Tề Thành lệ nóng trào dâng.

Tử Ngôn nào dám nhìn Giản Dật, theo bản năng gỡ kính mắt cất trong tay, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, “Tổng biên tập có nói, nhiệm vụ chính của em là quan tâm đến từng bữa ăn lớn nhỏ của các anh, để chắc chắn Nhất Thanh đúng hạn nộp bản thảo.”

Cố Hằng vỗ ngực dậm chân, “Đây mới là cách thức đúng đắn này, trước kia biết bao nhiêu biên tập viên đến đây chăm sóc cho chúng ta đều bị thằng Hứa Viễn biến thái đuổi đi, vì vậy nên chúng tôi không ít thì nhiều cũng khổ lắm, mọi lần không thể giao bản thảo đúng hẹn cũng không phải là lỗi của bọn này, cậu có biết chưa?”

Tử Ngôn nhìn dáng vẻ của cậu, không nhịn được cười.

“Tử Ngôn à, đầu bếp làm món khâu nhục của ‘Hương Cơm’ hôm nay có đi làm không? Có thể mua cho tôi món khâu nhục bổ sung chút tế bào não được không?”

“Bổ sung tế bào não? Thế trong đầu chú mày là thịt mỡ à? Còn là khâu nhục nữa? Không sợ tế bào não bị thối ra.” Tề Thành đả kích.

Một lời không hợp, Cố Hằng liền nổi lửa.

Giản Dật lên tiếng, “Em mua đại là được rồi, mua về mà chúng nó không ăn thì vứt thẳng đi.”

“Ông trời không có mắt mà….” Cố Hằng kêu rên.

Tử Ngôn hoảng: “….Vâng, vậy em đi nhé.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện