Thế Thân Của Người

Chương 58


trước sau

Editor: Mờ Mờ

Tuân Mộ Sinh đứng trên cao nhìn xuống cô gái đang hoảng loạn sợ hãi này, đôi mắt không rõ cảm xúc, vẻ mặt rõ là vô cùng căm ghét, nhưng lại xen lẫn một chút chờ mong.

Lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác, cho dù đối phương có ép hắn làm chuyện gì vô lý đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể đồng ý trước với cô.

Lý Tiêu mở túi xách của mình ra, ngón tay sơn màu đỏ chót cứ liên tục run lên, cả buổi sau mới lấy ra một tấm hình in bằng giấy trắng.

Trong hình là một người đàn ông trung niên xa lạ, cạo đầu đinh, dưới cằm và gò má bên phải có một vết sẹo ghê rợn.

Tuân Mộ Sinh liếc một cái, trong lòng càng bực hơn: “Là sao?”

“Anh, anh…” Lý Tiêu hít sâu mấy lần, giống như đang cố dằn lại cơn sợ hãi: “Anh đi bắt gã ta lại đi! Với cả đồng bọn của gã ta nữa! Thế lực của anh ghê gớm như thế chắc chắn sẽ làm được!”

Tuân Mộ Sinh gần như mất hết kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến việc có lẽ cô gái này có chút manh mối về Trì Ngọc thì hắn không thể không cố dằn lại cơn bực bội trong lòng: “Làm gì thì làm cô cũng phải nói tôi biết người này là ai cái đã, gã ta là gì của cô, tại sao cô muốn đẩy gã ta vào chỗ chết!”

“Gã ta muốn đẩy anh Quân vào chỗ chết!” Lý Tiêu chợt bùng nổ: “Bọn chúng muốn trả thù anh Quân, suýt chút nữa là thành công rồi!”

“Sao cơ?” Ánh mắt của Tuân Mộ Sinh chợt trở nên lạnh lẽo, một cơn rét chạy xộc lên đỉnh đầu.

Vương Kha ở bên cạnh cũng sợ hết hồn, vội vàng chạy tới dìu Lý Tiêu: “Từ từ nói, từ từ nói thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Tiêu lại lấy trong túi ra một tờ báo nhăn nhúm, vội vàng vuốt thẳng nó ra. Tờ báo nọ đã ố vàng, thời gian là vào 6 năm trước. Tuân Mộ Sinh giật lấy tờ báo, đập vào mắt là tiêu đề: Bài báo độc quyền tiết lộ — Bí mật và góc khuất của ngành phẫu thuật thẩm mỹ.

“Đây là cái gì?” Hắn vô thức nhìn xuống tên nhà báo, cũng không phải “Văn Quân”.

“Dòng phía dưới.” Lý Tiêu chỉ vào phía dưới tiêu đề bài báo, chỗ đó có một cột nhỏ không bắt mắt cho lắm: “Tôi chỉ tìm được một bài này thôi, anh nhìn tên của nhà báo đi.”

Đó là một bài báo truy tìm tội phạm, nội dung cũng khá ngắn gọn, bài đăng nằm ở chỗ hơi khuất ít ai để ý tới, đại khái là chuyện ông trùm xã hội đen từng sa lưới khi xưa nay đã vào tù, băng đảng xã hội đen chiếm đóng ở Trọng Thành gần mười năm nay cũng theo đó mà giải tán, nhà báo viết bài chính là “Vương Hàm”.

Tuân Mộ Sinh: “Vương Hàm này là ai?”

“Là anh Quân! Là tên giả anh Quân dùng lúc đi điều tra!”

Mặt Tuân Mộ Sinh tái nhợt, bàng hoàng trợn to mắt nhìn Lý Tiêu.

“Đây là mẩu tin cuối cùng về vụ truy vết tội phạm, vụ án đã khép lại nên cũng chỉ được đăng ở phần mục tin vắn.” Giọng Lý Tiêu trở nên gấp gáp, run rẩy nói: “Nhưng trước đó, <Thời báo Trọng Thành> đã đăng một chuỗi bài liên quan đến mấy vụ án lớn giật gân. Anh xem cái tiêu đề của bài này đi, chuỗi bài được đăng năm đó cũng không khác gì cái tin độc quyền về bê bối trong ngành nghề làm đẹp vừa rồi.”

“Trước khi phía cảnh sát hành động thì anh Quân đã đi điều tra rồi. Anh biết tại sao 6 năm trước cảnh sát lại triệt phá băng đảng xã hội đen này không? Cũng vì chuỗi tin tức này gây xôn xao lớn trong xã hội.” Lý Tiêu ngừng lại một chút: “Anh Quân chính là người đã viết những bài báo đó! Anh ấy là ‘Vương Hàm’!”

Mí mắt Tuân Mộ Sinh giật giật, cố gắng bình tĩnh nói: “Biên tập tiết lộ thông tin của anh ấy ra ngoài sao?”

“Không có! Thân phận của nhà báo điều tra được bảo mật rất nghiêm ngặt, chỉ có sếp với quản lý bộ phận tin tức xã hội biết mà thôi, đến cả biên tập viên của bài báo cũng không biết được.” Lý Tiêu lắc đầu thật mạnh: “Là Lưu Tồn! Gã có mưu đồ xấu xa, không chiếm được anh Quân nên muốn mượn tay những kẻ này hại chết anh Quân! Tôi đã nghe thấy hết rồi! Người trong hình tên là Trường Phú, là một trong những ông trùm của băng nhóm xã hội đen năm xưa, 6 năm trước bị lọt lưới, gần đây mới quay lại Trọng Thành, gã ta, gã ta muốn trả thù ‘Vương Hàm’!”

Tuân Mộ Sinh hít một hơi lạnh, lập tức cầm di động lên đi tới cạnh cửa sổ, giọng nói nặng nề như ao tù nước đọng: “Anh Kiều, em đây…”

Lý Tiêu kể hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay.

Hai hôm trước, cô một mình ở lại phòng làm việc tăng ca, giữa chừng vừa đói bụng vừa buồn ngủ, thế là tắt máy tính đi xuống lầu mua đồ ăn. Nửa tiếng sau cô quay lại phòng làm việc ở tầng trệt, chưa tới cửa đã nghe thấy có tiếng gì đó vang lên.

Cô sợ hết hồn, rón rén bước vào thì thấy văn phòng tổng biên tập le lói ánh sáng.

Lưu Tồn đã tan ca lâu rồi, sao tự nhiên quay lại đây làm gì? Cô khó hiểu, lẳng lặng bước tới, nghe lỏm được mấy câu.

Lưu Tồn đang gọi điện thoại.

“Tôi chắc chắn là anh ta, đúng, Văn trong văn hóa, chữ Quân trong đồng đều, có bộ trúc trên đầu.”

Văn Quân? Tim Lý Tiêu chợt đập mạnh.

“Bây giờ anh ta đang làm việc trong một nhà sách ở quảng trường Thịnh Hi. Đúng đúng, làm nhân viên bán hàng. Ở khu cư xá Uyển Phỉ, lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cụ thể cho anh.”

“Yên tâm, tôi đã điều tra rồi, ‘Vương Hàm’ là tên giả của anh ta, chính xác trăm phần trăm.”

“Sao tôi biết được à? Anh đừng quan tâm chuyện này làm gì, ngày xưa tôi từng làm nhà báo thực tập dưới trướng của anh ta, muốn điều tra thì sẽ được thôi. Anh Huống, anh có thù oán với anh ta, tôi cũng có thù oán với anh ta, anh trả thù cho anh hai của anh thì cũng giống như gỡ được khúc mắc của tôi vậy…”

Lý Tiêu nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chẳng buồn để ý tới tăng ca gì sất, lập tức cởi giày cao gót đi chân trần tới cầu thang, chạy thẳng một mạch xuống mấy tầng dưới, cuối cùng đứng trước phòng ban biên tập của <Thời báo Trọng Thành>.

Bởi vì trực ca đêm nên chỗ này còn mở đèn sáng choang.

Cô không đi vào bất cứ một phòng nào mà đứng bên ngoài cố gắng lấy lại bình tĩnh, suy đoán xem rốt cuộc cú điện thoại này của Lưu Tồn có mục đích gì.

Nếu là người bình thường chưa từng lăn lộn trong ngành truyền thông thì không nói, nhưng cô thì không phải. Dăm ba câu của Lưu Tồn nhanh chóng gộp thành một mạng lưới thông tin khổng lồ trong đầu cô — người năm đó bị sa lưới vì bài báo điều tra của “Vương Hàm” nay đã quay về, người đó họ Huống, muốn trả thù “Vương Hàm”, mà Lưu Tồn đã dùng cách nào đó để lấy được tin tức Văn Quân chính là “Vương Hàm”, sau đó tiết lộ thông tin cá nhân và công việc của Văn Quân cho đối phương biết.

Rốt cuộc đối phương là ai, cái tên giả “Vương Hàm” này chính là điểm mấu chốt!

Lý Tiêu mang giày cao gót vào, lấy thẻ nhân viên ra nói với biên tập trực đêm của <Thời báo Trọng Thành> là mình đến tìm tư liệu.

Trên màn hình máy tính hiển thị, bài báo ngày xưa của nhà báo “Vương Hàm” đưa tin là “Vụ trọng án băng đảng xã hội đen Chương Phi Hổ” làm chấn động cả Trọng Thành, mà Huống Trường Phú – nhân vật chủ chốt trong băng đảng năm đó đã lọt lưới cảnh sát.

Trong chốc lát, Lý Tiêu bàng hoàng đến run rẩy cả người.

Trong bộ phận truyền thông truyền thống có chế độ bảo vệ nhà báo điều tra rất nghiêm ngặt, chỉ cần làm nhiệm vụ điều tra thì cho dù mức độ nguy hiểm có cao hay thấp đi chăng nữa, tất cả những người biết chuyện đều phải ký giấy cam kết giữ kín bí mật, việc đi điều tra băng đảng xã hội đen chắc chắn là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm và có rất ít người biết. Theo lý thuyết thì “Vương Hàm” sẽ được bảo vệ rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ thông tin cá nhân. Trên thực tế thì suốt 6 năm qua cũng không có ai tuồn ra họ tên gốc gác của “Vương Hàm”.

Lưu Tồn đã điên lên thật rồi!

Lý Tiêu không thể ngồi yên được nữa, cũng không dám báo cảnh sát, thậm chí còn không dám nói với những người khác. Cô biết “Văn Quân” rất tài ba, anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lần trước còn giúp cô giải quyết gã côn đồ cầm dao, nhưng lần này thì khác, đối thủ lần này là kẻ tù tội không sợ chết, mà địch trong tối còn ta thì ngoài sáng, nếu như gã họ Huống kia đột nhiên manh động thì khó mà lường được hậu quả.

Cô không có thời gian để suy nghĩ, lập tức chạy tới khu cư xá Uyển Phỉ kể rõ mười mươi với anh: “Anh Quân, tôi không biết khi nào bọn chúng sẽ ra tay với anh, Lưu Tồn đã nói hết thông tin của anh cho kẻ kia biết rồi, anh mau chóng cầm giấy tờ này nọ đi đâu đó tránh một thời gian đi!”

Thế mà Trì Ngọc lại chẳng chút sợ hãi, anh chỉ nhíu mày, dường như không thể tin được: “Lưu Tồn làm chuyện đó sao?”

Lý Tiêu cuống cả lên: “Anh Quân, chẳng lẽ anh vẫn nghĩ rằng gã là người tốt à? Gã này tâm lý vặn vẹo, lòng dạ hẹp hòi, có ý đồ với anh nhưng không chiếm được, bây giờ gã vặn vẹo lắm rồi, muốn hại chết anh đó!”

Trì Ngọc xoa trán: “Đừng nóng, để tôi nghĩ thêm đã.”

“Đừng nghĩ ngợi gì nữa! Tôi biết anh từng đi lính, nhưng anh cũng biết băng đảng xã hội đen tàn ác tới cỡ nào mà, tôi chỉ nghe thấy một người tên ‘Huống Trường Phú’, nhưng ai mà biết tên ‘Huống Trường Phú’ kia có bao nhiêu đàn em?” Lý Tiêu càng nói càng sợ: “Anh Quân, anh thắng được một tên nhưng có thắng được cả đám không? Những tên này cố tình quay lại để trả thù anh, cái gì bọn chúng cũng dám làm cả! Mang theo dao thì không nói rồi, nhỡ đâu bọn chúng còn có súng thì sao? Anh Quân, anh nghe tôi khuyên một lần đi, đừng cậy mạnh, cũng đừng trông chờ vào trời đất, đi lánh một thời gian đi!”

Trì Ngọc im lặng một lát sau đó vẻ mặt trở lại bình thường, thậm chí còn nở nụ cười: “Được, tôi đi sắp xếp đồ đạc một lát.”

Mười lăm phút sau, Trì Ngọc thay quần áo xong xách một túi vali ra phòng khách, nhìn ngó xung quanh, định vào nhà bếp dọn dẹp một chút nhưng Lý Tiêu kéo tay anh lại, nhét chìa khóa xe và và túi xách vào tay anh: “Tôi lo rằng bọn chúng có thể tra được hướng đi của anh thông qua hệ thống giao thông và giao dịch ngân hàng, anh đừng lấy chứng minh mua vé, lấy xe của tôi đi đi. Quê tôi ở tỉnh kế bên, tôi đã viết địa chỉ ra đây rồi, anh đi trốn một khoảng thời gian đi, người nhà của tôi sẽ chăm sóc cho anh. Trong túi xách có tiền với có một chiếc di động dự phòng xài số máy riêng của tôi, anh đừng xài di động của anh, bỏ thẻ sim đi, lấy cái di động này liên lạc với tôi. Còn nữa, lúc nào anh cần xài tiền thì rút bằng thẻ của tôi ấy, tôi cũng viết mật mã ra rồi…”

“Cảm ơn cô.” Trì Ngọc ngắt lời: “Nhưng mà thật sự không cần đâu, bọn chúng không tài ba tới mức đó.”

“Anh Quân!” Mắt Lý Tiêu đỏ hoe: “Anh hãy nghe tôi đi, nhỡ có chuyện thì sao!”

Trì Ngọc mím môi, không đành từ chối nữa: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Lý Tiêu đẩy anh ra ngoài: “Nói gì khách sáo thế! Anh nhớ không, tôi từng nói với anh rồi mà — anh đã giúp tôi hai lần, tôi nhớ ơn anh trong lòng. Anh Quân, có lẽ anh đã quên rồi, nhưng tôi thì không quên đâu. Anh từng giúp tôi, bảo vệ tôi, bây giờ đến lượt tôi bảo vệ anh.”

“Có lẽ anh ấy không rút tiền trong thẻ của cô.” Mặt Tuân Mộ Sinh tái nhợt: “Tôi đã điều tra rồi, khuya hôm trước anh ấy tự rút hai mươi nghìn trong thẻ của mình.”

Lý Tiêu run bắn lên, lau mồ hôi trên trán: “Không sao, bây giờ anh ấy đang ở quê tôi, rất an toàn. Hôm qua lúc anh ấy đến nơi còn báo lại cho tôi biết. Nhưng mà anh ấy tự nhiên lại biến mất, chắc chắn Lưu Tồn và Huống Trường Phú sẽ biết, tôi lo rằng bọn chúng sẽ điều tra ra tôi rồi moi tin của anh Quân nên tôi không liên lạc với anh ấy. Anh Tuân, tôi đã nói hết chuyện cho anh biết rồi, mấy hôm nay tôi dò la được Lưu Tồn đang đi tìm anh Quân, Huống Trường Phú thì vốn bị truy nã, vì thế không xuất hiện, nhưng chắc chắn cũng đang âm thầm tìm anh Quân. Người có thể giúp được anh Quân chỉ có anh, anh nhất định phải bắt bọn chúng!”

Tuân Mộ Sinh đã liên lạc với Kiều Dương, Huống Trường Phú hoàn toàn không thể đem lại uy hiếp, còn về gã Lưu Tồn kia cũng đừng hòng có kết cục tốt. Kiều Dương đã hứa với hắn, trong vòng một ngày sẽ tóm gọn Huống Trường Phú và đồng đảng của gã ta cho hắn, nhưng sự thấp thỏm trong lòng Tuân Mộ Sinh lại không thể nào nguôi ngoai.

“Dẫn tôi đi gặp Văn Quân.” Hắn nhìn Lý Tiêu.

Lý Tiêu hít sâu một hơi: “Anh có thể đảm bảo an toàn cho anh Quân không?”

“Tôi có thể.” Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thề!”

Cùng ngày, Tuân Mộ Sinh kêu Diệp Phong Lâm ở lại Trọng Thành canh chừng Lưu Tồn dùm hắn, còn hắn thì chạy tới một thành phố nhỏ ở tỉnh bên cạnh với Lý Tiêu.

Hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ im lặng rọi xuống mặt đất.

Bố Lý Tiêu ra khỏi nhà, cầm trên tay chìa khóa xe và túi xách: “Buổi chiều bố với mẹ con đi ra ngoài một chuyến, lúc về thì cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy cầm theo túi vali, chỉ để lại mấy thứ này với mười nghìn tệ. Tiêu Tiêu, rốt cuộc cậu ấy là…”

“Anh ấy đi rồi ạ?” Lý Tiêu nghẹn ngào: “Sao lại như vậy!”

Tuân Mộ Sinh đứng sững sờ bên cửa, trong đôi mắt ánh lên ráng chiều đỏ như máu.

Hết chương 58

Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện