Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 12: Cái bật lửa


trước sau



Lại ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai mới đến công ty họp, công ty nhỏ, nghệ sĩ không nhiều, trừ khi có chuyện quan trọng, mới có thể cùng nhau họp ở công ty, đại đa số đều là họp riêng lẻ. Cuộc họp hôm nay chủ yếu là nhằm vào Mạnh Oánh, khoảng thời gian này cô thu hút không ít sự chú ý tích cực, nên cũng nhận được không ít lời mời.

Mạnh Oánh cái gì cũng tốt, chỉ là không quá chủ động lên Weibo, hơn nữa cô ít khi tương tác với Cố Viêm, ý tứ của giám đốc là muốn để Mạnh Oánh chủ động hơn.

Những người còn lại thì cảm thấy Mạnh Oánh như bây giờ là tốt rồi, vì chuyện này mà mọi người đưa ra ý kiến, đều có ý tưởng, cho nên cuộc họp kéo dài hơn một chút.

Trước khi kết thúc, Lưu Cần a một tiếng, cầm hợp đồng Mạnh Oánh lật ra, nói: "Hợp đồng Mạnh Oánh đã đến hạn rồi, Vu tổng, hẳn là phải thảo luận một chút về vấn đề đãi ngộ bên này nha?"

Gương mặt tràn đầy xuân phong đắc ý của Vu tổng cứng lại, anh liếc về phía bản hợp đồng, gõ gõ bàn: "À, hợp đồng đến hạn, nhanh vậy sao, thời gian trôi qua thật nhanh."

Lưu Cần cũng nhếch miệng cười theo, phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, thời gian thoi đưa, hợp đồng phải xem xét lại lần nữa nha."

"Được thôi." Vu tổng trừng Lưu Cần một chút, sau đó đứng dậy rời đi, anh đi rồi, những người còn lại nở nụ cười, nhìn bóng lưng Vu tổng giống như đang thủ thế vắt cổ chày ra nước.

Lưu Cần cười cười, kéo Mạnh Oánh đứng dậy, đi ra văn phòng , vừa đi vừa nói: "Chị nói cho em biết, hợp đồng lần này tuyệt đối không được hời hợt mà ký, chị sẽ định ra điều kiện, em chuyên tâm bận bịu hoạt động là được rồi, lão tư bản này là người vắt cổ chày ra nước, nếu là quá nóng vội, anh ta sẽ nhổ cho em không còn một cọng lông đâu.."

"Vâng." Mạnh Oánh cười gật đầu, thầm nghĩ thời gian quả thực trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là ba năm. Lưu Cần tiếp tục lải nhải lão tư bản vắt chày ra nước, điện thoại di động vang lên, cô bắt máy, mấy giây sau, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nắm lấy bả vai Mạnh Oánh nói: "Chúc mừng em, em nhận được nữ tứ Tinh Tế rồi, aaaaaa. "

Mạnh Oánh sửng sốt một chút, mới phản ứng được, "Được chọn?"

"Đúng vậy, bên kia thông báo với chúng ta hai ngày nữa đi xem kịch bản, kịch bản cần xác định trước, diễn viên đều muốn tham dự." Lưu Cần vừa nói vừa cảm thấy, vấn đề của Tinh Tế còn thật nhiều, không giống những bộ phim điện ảnh khác, bất quá Lưu Cần vẫn luôn dốc lòng với Mạnh Oánh, Mạnh Oánh còn chưa có nhận bộ điện ảnh nào, cho nên cũng không so sánh được.

Ai biết được mấy bộ điện ảnh kia còn có bao nhiêu chuyện hiếm thấy, không ai nói rõ được .

"Thật cao hứng, có nên đi ăn mừng một phen?" Lưu Cần phấn khích kéo Mạnh Oánh nói, Mạnh Oánh cười cười, "Cho chị quyết định."

"Nhưng mà buổi chiều còn có một cái quay quảng cáo." Mạnh Oánh nhắc nhở Lưu Cần.

Lưu Cần tỉnh lại, "Đúng, còn có lịch trình, cái hợp đồng này chị đã gian nan khổ cực kéo từ trong miệng Dương Đồng kéo ra đó, nhất định phải làm tốt mới được."

Nói xong, cô gọi điện thoại cho tài xế lái đến dưới lầu. Trần Khiết cùng Dư Lâm đều đang ở dưới lầu chờ, cầm theo một ít đồ đạc.

Mạnh Oánh cùng Lưu Cần lên xe, xe khởi động đi tới vùng ngoại thành, công ty mỹ phẩm dưỡng da Tiêm Kỷ là một thương hiệu hàng nội địa, nhưng hai năm gần đây trở nên rất nổi tiếng, không ít diễn viên đều hi vọng có thể làm người đại diện quảng bá sản phẩm nhưng Dương Đồng vẫn luôn bá chiếm vị trí người đại diện sừng sững không ngã, đương nhiên là hiện tại đã bị Mạnh Oánh cầm xuống nửa giang sơn.

Mỹ phẩm dưỡng da Tiêm Kỷ là mua đất xây công ty, chỉ có một tầng, nhưng chiếm diện tích rất lớn, xe bảo mẫu đến cửa ra vào, mấy người Mạnh Oánh xuống xe, Mạnh Oánh vô ý thức đeo khẩu trang, đi vào công ty đi tới phòng trang điểm, lúc gần đến Mạnh Oánh mới tháo khẩu trang, khẩu trang vừa mở ra, Dương Đồng từ bên trong đi ra, sắc mặt không tốt, nhìn thấy Mạnh Oánh, sắc mặt cô càng kém, lần này không có che giấu sắc mặt nữa, giày cao gót cạch cạch đi tới.

Hai người đối diện nhau, Mạnh Oánh định mở miệng, đang muốn nói chuyện. Bả vai liền bị Dương Đồng hung hăng đụng một cái, Mạnh Oánh lảo đảo, Lưu Cần nhanh tay đỡ lấy Mạnh Oánh, sắc mặt đen lên: "Không có mắt nhìn đường sao?"

Quan Tiếu vội cười nói: "Thật có lỗi, bây giờ tâm tình cô ấy không tốt."

Nói liền giữ lấy Dương Đồng, Dương Đồng trở lại, thần sắc còn rất kém, giống như là muốn xé nát Mạnh Oánh, mấy giây sau, ánh mắt cô quét đến lỗ tai, khuôn mặt của Mạnh Oánh , vẻ mặt của cô dần trở nên hòa hoãn hơn, cô cười nhẹ, ôn hòa nói: "Ngại quá, nhất thời không thấy đường, chị của em "

Quan Tiếu tiếp lời cô, cùng mấy người Mạnh Oánh giải thích: "Chị cô ấy có chút chuyện, đang nhập viện nên cô ấy cũng bị ảnh hưởng đến tâm trạng. "

Lưu Cần chậc một tiếng, còn muốn nói lại, thế nhưng vừa nghĩ tới cảnh tưởng của người phụ nữ ngày hôm đó, cảm thấy nên tích đức cho con cháu nên không nói gì nữa, Mạnh Oánh cũng thu hồi ánh mắt, kéo Lưu Cần, ra hiệu đi.
LưuCần gật gật đầu, mang người tiến vào phòng hóa trang.

Quan Tiếu nhìn người tiến vào, thở dài một hơi, hung ác trừng mắt nhìn Dương Đồng:"Chị biết em tâm tình không tốt bởi vì chuyện bộ phim lại bị cướp hợp đồng nhưng em cũng không thể để mình có nhược điểm, Hoa Ảnh vì chuyện của em gần đây đã hao tâm tổn trí lắm rồi."

"Em biết rồi." Dương Đồng nói, cô còn nhìn phòng hóa trang, cửa phòng đã đóng lại, không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô ngoắc ngoắc môi: "Em hiện tại đang vui vẻ, tâm trạng không có gì không tốt, đi, đi thăm chị của em."

Quan Tiếu gật gật đầu.

Mang người đi, đi vài bước nói, "Trước kia thì cảm thấy Mạnh Oánh giống em,sau một thời gian cũng không thấy giống nữa, chị của em dáng dấp ra sao? Lý gia đem cô ấy giấu đi cũng quá kín đó."

Dương Đồng nhếch môi, ý vị thâm trường nói: "Chị của em a "

Cũng có thể gọi là đẹp.

Mạnh Oánh tính tình rất tốt, thật ôn nhu, cô ở trong giới duy chỉ có thường thường bị so sánh với Dương Đồng, không ít cư dân mạng đọc tin tức đều đem cô đi bôi đen, khen Dương Đồng người tốt đồng thời đều sẽ mắng Mạnh Oánh còn tự khẳng định cô là em gái trà xanh ,bạch liên hoa, trên thực tế, tính tình của cô mới thật sự là tốt, xưa nay sẽ không phát biểu quá nhiều ý kiến của mình.

Thật hiền lành.

Cho nên lúc trang điểm để quay chụp, cô đều là giao hết cho thợ trang điểm.

Thợ trang điểm nới lỏng tinh thần, vừa mới làm cho Dương Đồng, ý kiến rất nhiều. Làm cho các cô hiện tại còn căng thẳng, cũng may Mạnh Oánh so với Dương Đồng tốt tính, không nói nhiều, nhắm mắt liền để cho các cô tự làm, mười phần kính trọng.

Lưu Cần đi qua một bên nhận điện thoại, con mắt có chút sáng lên, "Cái gì?Bán nhiều như vậy?"

"Đúng vậy, có thể thấy được Mạnh Oánh rất thích hợp với cách trang điểm như thế."

Lưu Cần cười đến đắc ý, liên tục nói, hai người tự luyến với nhau vui vẻ một lát, Lưu Cần cúp điện thoại, quay đầu qua, thăm dò nhìn Mạnh Oánh đang nhắm mắt,thợ trang điểm ở một bên bận rộn, trong đó có một thợ trang điểm chính, cầm bút kẻ mắt dừng lại một hồi lâu, cô phát hiện đuôi mắt Mạnh Oánh vốn rất dài, nhất thời không biết có nên vẽ rắn thêm chân, hoặc là dệt hoa trên gấm. Đầu Lưu Cần lóe lên, nhớ tới tạp chí đã được bán hết, chỉ chỉ đuôi mắt Mạnh Oánh, nói với thợ trang điểm: "Không bằng thử một chút?"

Thợ trang điểm kia dừng một chút, bút kẻ mắt trong tay cô chính là sản phẩm Tiêm Kỷ, vẽ xong nhất định sẽ có lượng tiêu thụ tốt. Thế là, cô bắt đầu vẽ, quả thật là dệt hoa trên gấm.

Cô tỉ mỉ trang điểm, dần dần kinh ngạc.

Sau khi vẽ xong, cô hướng Lưu Cần nói lời cảm ơn. Lưu Cần khoát tay, có chút đắc ý. Rất nhanh đã hoá trang  xong, Mạnh Oánh mở mắt, nhìn mình trong gương, lại có chút hoảng hốt. Nhưng mà cô đã quen với phong cách này, rất nhanh hoàn hồn,Lưu Cần tiến tới, nói bên tai cô: "Nói cho em một tin tức tốt, tạp chí của em đã bán hết."

"Thật sao?" Mắt Mạnh Oánh sáng lên.

"Với lại so với Dương Đồng, chúng ta còn bán nhiều hơn gấp mấy lần, chậc chậc, em giỏi quá." Lưu Cần vỗ vỗ bả vai Mạnh Oánh, Mạnh Oánh hoàn hồn liếc nhìn bản thân trong gương, cười cười, sau đó đi ra ngoài quay quảng cáo.

Buổi quay này đến ban đêm mới xong, nhưng bởi vì Mạnh Oánh chuyên nghiệp, động tác nhanh, diễn xuất tốt, lời thoại có thứ tự, tốc độ nhanh hơn Dương Đồng không biết mấy lần.

Cả ekip quay chụp của công ty Tiêm Kỷ nhao nhao cảm thán nói trên internet đều là gạt người, Mạnh Oánh rõ ràng ưu tú hơn. Từ Tiêm Kỷ đi ra, Mạnh Oánh mời mọi người đi ăn cơm, tìm một nhà hàng tương đối kín đáo để tổ chức liên hoan. Ăn xong đi ra là hơn tám giờ, có mấy người trở về công ty, còn lại thì về nhà.

Mạnh Oánh cần dùng xe.

Lưu Cần hả một tiếng nói: "Em đi đâu?"

Cô thật sự hoài nghi Mạnh Oánh có đang vụng trộm qua lại với bạn trai hay không,Mạnh Oánh cười cười không nói chuyện chở Lưu Cần về trước, cô lái xe tiến đến căn hộ của Hứa Điện, cửa lớn đẩy ra chỉ thấy một phòng yên tĩnh, cô sửng sốt một chút, ngón tay sờ qua bàn bi-da, sạch sẽ như mới.

Cây cơ cùng hồng tiêu vẫn như cũ không thay đổi vị trí, có thể thấy được anh chưa từng về đây, máy tính tạp chí trên bàn trà, cũng không xê dịch một chútnào.

Cô dừng một chút, đi một vòng, sau đó quay người rời đi.

Lái xe, đi đến nơi ở khác của Hứa Điện, căn hộ này Mạnh Oánh cũng chỉ mới đến một lần, sau khi mở khóa bằng vân tay cô đi qua khoảng sân, vào cửa, trong phòng cũng thật yên tĩnh, mở đèn lớn, liếc mắt liền thấy trên bàn trà lộn xộn để rất nhiều tạp chí, khá quen.

Mạnh Oánh đi nhanh hai bước, cúi người xem xét.

Mười mấy quyển tạp chí chồng chất lên nhau, trang bìa có tiêu đề tiếng Trung: hai chữ [ Sắc đẹp ].

Mà dưới tiêu đề, chính là ảnh chụp của Mạnh Oánh, cô có đuôi mắt thật dài khiến khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người, cộng thêm do mái tóc xoăn, đích thực là sắc nước hương trời, mấy phần yêu diễm, Mạnh Oánh nở nụ cười, ngồi xổm trên mặt đất đếm tạp chí là mười tám bản.

Bên cạnh còn có một cái thùng, cô kéo tới đếm được mười bảy bản, trên cái thùng có ghi: [ 100p ]. Đó chính là một trăm bản nhưng ở đây chỉ có 35 bản.

Vậy sáu mươi lăm bản kia đi đâu?

Anh chắc là đã mang đi rồi? Mạnh Oánh ngồi xem tạp chí một lát, bên trong còn có bài phỏng vấn của cô, người phóng viên kia hỏi cô: "Cô đã từng yêu ai từcái nhìn đầu tiên chưa?"

Cô trả lời: "Có."

Phóng viên: "Lúc nào?"

Cô trả lời: "Lúc đang học đại học."

Mà ở trang phỏng vấn này kẹp lấy một cái bật lửa. Là cái mà Hứa Điện thường dùng,vì sao anh lại cố ý để bật lửa ở chỗ này? Anh đang suy nghĩ cái gì?

Mạnh Oánh vân vê cái bật lửa kia, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm gọi HứaĐiện.

Sau một hồi lâu, đầu kia mới có người bắt máy nhưng không phải Hứa Điện, mà là một giọng nam khác, "Xin chào, tôi là trợ lý của Hứa tổng, anh ấy đang bận việc, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"

Mạnh Oánh sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Không có việc gì, xin lỗi đã làm phiền."

Trợ lý: "Vâng."

Đầu kia cúp máy.

Mạnh Oánh nhìn điện thoại di động, suy nghĩ một chút, đã muộn như vậy còn làm việc sao? Điện thoại cá nhân cũng giao cho trợ lý?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện