Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Trúng Độc


trước sau



Thương Phạt không buồn chớp mắt, nhẹ nhàng nhấc chân.

Đối phương lại muốn vòng ra phía trước.

Động tác của Cừu dư rất nhanh, lại lần nữa lăn đến trước mặt hắn.

Thương Phạt cuối cùng mới chịu cúi xuống nhìn một chút, lại nhấc chân lên, đạp hắn văng ra.

Dù bị biến nhỏ nhưng dù sao Cừu dư cũng không phải chó thật sự mà vẫn là đại yêu.

Cú đá của Thương Phạt ác thì ác thật, văng xa tận mấy chục bước, nhưng hắn cũng lập tức chạy về.

"Ẳng" Cừu dư làm vẻ mặt đáng thương, hai mắt long lanh cún con.

Không phá được cấm chế trên người, mấy ngày này hắn vô cùng khổ sở, vất vả mãi mới trông ngông được Thương Phạt bước ra, hắn phải nắm lấy cơ hội mà biểu hiện, "Ẳng"
Thương Phạt đang vội về Phù Dung trấn để hỏi Bạch Ngôn Lê đã làm gì trong hai tháng ngắn ngủi này.

"Ẳng!" Cừu dư lại cất cao giọng, nhảy tưng tưng trên hai chân sau, vẫy vẫy cái đuôi trơn nhẵn.

"Đây là...." Tư Vĩ quan sát một hồi, đoán, "Hình như hắn muốn nói gì đó." Ai mà ngờ được đại yêu một phương mà lại thê thảm bậc này.

Trong lòng có phần thương xót, lão thuận miệng nhắc cho một câu trước mặt Thương Phạt.

"Gâu gâu gâu!" Cừu dư càng kích động nhìn lão nhện, miệng sủa vang.

Thương Phạt cảm thấy rõ phiền.

Thôi thì mấy tháng qua bắt hắn chịu đựng như thế này cũng đủ để răn dạy rồi, chứ nuôi đại yêu thay chó thì cũng tiếc.

Hắn vừa đi vừa phía trước, vỗ tay một cái giải phóng cấm chế cho đối phương.

Tư Vĩ theo sau hắn đi ra ngoài sân, vẫn kịp vội ngoai nhìn Cừu dư một cái.

Con chó nho nhỏ kia bỗng nhiên thu lại nhỏ tí, lại phồng lớn lên, rồi nhỏ lại, rồi lớn lên, mấy lần như vậy, cuối cùng sau một đám khói đen, nam nhân trẻ tuổi với mái tóc bù xù xuất hiện.


Thương Phạt không buồn liếc mắt, chuẩn bị lên xe rời phủ thành chủ.

Tư Vĩ lên trước mở cửa cho hắn.

Hắn vừa mới bước vòa, một cái bóng đen đã lao vút từ trong phủ ra.

"Đứng lại!" Tư Vĩ làm đung chức trách, ngăn vị đại yêu mới khôi phục lại.

"Ta có chuyện muốn bẩn báo, nhất định phải nói trực tiếp với tôn chủ." Trước đây Cừu dư có thể không cần khách khí với Tư vĩ, dù sao thực lực của hắn cũng mạnh hơn lão nhiều.

Nhưng sau lần bị phạt này, hắn quyết định sẽ làm một yêu quái khiêm nhường.

"Cho hắn vào đi." Bên kia cánh cửa xe, Thương Phạt lạnh nhạt lên tiếng.

Tư Vĩ lúc này mới mở cửa, Cừu dư đàng hoang bò lên xe, tự tay khép cửa lại.

Tư Vĩ mặt không cảm xúc ngồi bên ngoài.

Yêu quái kéo xe lắc lắc cái đầu, cỗ xe nhanh chông bay lên khỏi mặt đất, biến mất cuối chân trời.

Trong xe rất rộng rãi.

Thương Phạt dựa vào chiếc ghế dài, nhắm mắt lại.

Cừu dư lên xe rồi liền ngoan ngoãn ngồi vào góc, không ngừng nuốt nước bọt, cứ mỗi lần định mở miệng ra lại sợ hãi đến phát nghẹn.

Nếu như yêu quái ở yêu soái hoặc yêu vương kỳ, đẳng cấp cách biệt không quá lớn.

Nhưng mà đại yêu, thực lực chỉ chênh lệch một chút thôi đã là một trời một vực.

Khi đã trải nghiệm thứ cấm chế khiến mình bị trói buộc trong lòng bàn tay đối phương, ngay cả vung vẫy cũng không làm nổi, Cừu dư cả gan suy đoán.

"Ngài là..." hai tay siết chặt, giọng hắn có chút run rẩy, "Thượng cổ kỳ...."
Thương Phạt nhấc mí mắt lên, nhẹ nhàng liếc qua góc xe.

Cừu dư lập tức im miệng, hai tay nắm chặt.

Hắn lại cúi đầu do dự.

Thương Phạt nhắm mắt.

Cưỡng ép khôi phục yêu lực thất bại, hắn bị nội thương, cần thời gian chữa trị.

Nếu tiếp tục như vậy thì chẳng nên cơm chao gì.

Cừu dư hạ quyết tâm, nói thẳng, "Ngài đang bị thương sao?"
"....." Không nghĩ sẽ bị nhận ra, Thương Phạt khá bất ngờ.

Lần này hắn mở mắt, vẻ hờ hững ban nãy cũng bớt đi phần nào.

Cừu dư cắn răng, cố bình tĩnh nói, "Hơi thở ngài hơi gấp, yêu khí xung quanh cũng hỗn loạn."
Thương Phạt không lên tiếng, tầm mắt cũng không rời đi.

Cừu dư trong lòng căng thẳng nhưng chí ít giọng điệu khá vững vàng.

"Ta dù sao cũng là đại yêu, ở gần ngài như vậy, có lẽ ngài bế quan không được thuận lợi.....Ừm...!Là do lúc nãy ta thấy ngài ra khỏi cửa mới đoán như vậy." Hắn giải thích đàng hoang, chỉ sợ có câu nào chọc tức Thương Phạt.

Sự thật cũng đung như vậy.

Nếu khoảng cách xa hơn một chút hai đợi thời gian qua thêm một lúc thì hắn cũng không phát hiện ra.

Thương Phạt nhìn kỹ, một lúc lâu sau, khoe miệng hơi cong lên.

Cây quạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, những ngón thon dài mở nan quạt, che đi cái nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt.

"Theo ngươi thi nguyên nhân là gì?"
"Nguyên nhân...." Cừu dư thở phào nhẹ nhôm.

Hắn cúi đầu không dám nhìn mặt Thương Phạt, nhưng dựa vào giọng diệu, hắn đoán mình đã tạm thời thoát vòng nguy hiểm.

Hơn nữa, tôn chủ còn đích thân đặt câu hỏi cho hắn, khó lắm mới tranh thủ được một đặc ân như vậy, chỉ phát huy thật tốt thì mới được trọng dụng, mà khi được trọng dụng rồi mới có thể thực sự bước chân vào Đông phủ.


"Nếu như ta nói ta có một thành yêu lực làm cách nào cũng không khôi phục được." Thương Phạt nói cho hắn biết một chút khó khăn trong lúc bế quan.

Hắn nhìn chằm chằm Cừu dư, như thể nếu đối phương cho hắn một câu trả lời không vừa lòng, hắn có thể bẻ gãy cổ ngay lập tức.

Thương Phạt biết bản thân mình rất mạnh nhưng tuổi lại không lớn, lúc sống trong tộc cũng chẳng để tâm đến thứ gì, có rất nhiều chuyện còn chưa biết.

Trong khi đó, Cừu dưu là đại yêu, dù đối với hắn thì hơi yếu, nhưng dẫu sao đi chăng nữa cũng lớn tuổi hơn hắn nhiều, chắc chắn cũng tiếp xúc với nhiều thứ hơn.

Nếu nhận ra lần này bản thân đi không đúng hướng, Thương Phạt quyết định thử nghe ý kiến đối phương xem sao.

Dù gì đi nữa bên cạnh hắn cũng không có yêu quái nào đáng tin cậy.

Còn kẻ chưa đến cấp đại yêu như Tư Vĩ, có nói cũng phí công.

"Thuộc hạ...." Cừu dư cau mày, đổi cách xưng hô.

Hắn càng nghe càng sợ.

Thương Phạt nói ra những điều này nghe rất thờ ơ nhưng đó là vì hắn không biết nhiều.

Đúng vậy, không kể thực lực, chỉ nói kiến thức thì xem ra vị Đông phủ chủ này chưa va chạm nhiều.

"Có gì nói thẳng." Thương Phạt ngồi thẳng lên một chút, vốn chỉ định thử hỏi xem sao, không ngờ lại có thu hoạch.

Dựa vào biểu hiện của Cừu dư, có lẽ đối phương đã đoán ra gì rồi.

Cừu dư quả thật có phân đoán, nhưng liên quan quá lớn, hắn không dám nói ra.

"Ngài có thể đưa tay ra không?" Dựa vào yêu khí khác thường hiện tại có thể đoán được thêm ít nhiều.

Cừu dư sợ Thương Phạt không tin thưởng mình, đứng dậy đến quỳ trước mặt hắn, "Thuộc hạ xin thử xem một chút."
"Xem đi." Thương Phạt lạnh mặt, chìa tay trái về phía hắn.

Cừu dư cẩn thận từng li từng tí, chỉ dám dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Thương Phạt.

Thương Phạt theo dõi hắn rất chăm chú.

Vị đại yêu

đến từ Yếu Phục nhắm mắt lại, sau đó sắc mặt càng lúc càng trắng.

"Được rồi ạ." Vẫn quỳ đó, Cừu dư thu tay về.

Thương Phạt khoanh tay lại, bình tĩnh nói, "Nói đi."
"Dựa vào những lời ngài nói, thuộc hạ biết trạng thái của ngài hiện giờ có lẽ là..." Nuốt nướt bọt, Cừu dư lại hít sâu một hơi, khàn giọng thưa, "Đang trúng độc."
"Trúng độc?" Dù Thương Phạt đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe câu trả lời này vẫn rất kinh ngạc.

"Vâng, trúng độc, cho nên phản cần thời gian mới từ từ khôi phục được yêu lực.

Một phần yêu lực chưa khôi phục này hẳn là do dư độc chưa tan."
"Ngươi biết mình đang nói gì không?" Thương Phạt siết chặt quạt.

"Thuộc hạ biết rõ." Cừu dư ngẩng đầu lên, "Theo lý mà nói, yêu quái chúng ta sẽ không trúng độc, đặc biệt là đẳng cấp của ngài.

Thuộc hạ không nghĩ ra được thứ độc nào có thể xâm hại đến ngài."
Đa số thứ độc đều vô hại với yêu quái, mà muốn hạ độc yêu quái thì lại càng khó khăn hơn.

Có những yêu quái am hiểu dùng độc, nhưng số lượng rất ít, đa số độc đều dùng để đối phó với con người.

Gần như chẳng có thứ độc nào xâm nhập được cơ thể yêu quái ở đẳng cấp cao, chưa kể dù trúng độc cũng sẽ mau chông đào thải ra ngoài thôi.

Thương Phạt cho rằng mình không thể nào trúng độc, bởi vì nếu có trúng cũng là chuyện của năm sáu năm trước.

Bây giờ yêu lực quay về rồi, sao có thể không tan hết độc còn dư chứ?
Cừu dư cũng không lý giải được, "Ngài nói một năm qua đã khôi phục được chín phần mười, từ đó có thể đoán độc đã sớm tan rồi, sao lại còn sót một phần như thế được nhỉ?"
Thương Phạt không hé răng.

Sau khi biết mình trúng độc, hắn chỉ trầm mặt.

"Trừ phi....Trừ phi...." Cừu dư vẫn không dám mở miệng.

"Nói." Thương Phạt rít chữ qua kẽ răng, phất quạt đến soạt một tiếng.


"Độc chưa tan hết là do...." Dừng một lát, Cừu dư nhẹ giọng nói, "Có kẻ vẫn đang tiếp tục hạ độc ngài."
Vẫn đang? Thương Phạt hít sâu một hơi, đè nén cơn giận không thể bùng phát.

Năm năm mất trí nhớ kia thì không nói, nhưng hơn một năm nay hắn đã tỉnh táo rồi, ai có thể hạ độc mà hắn không phát hiện ra?
"Ngươi nói hơn một năm nay, vẫn có người hay yêu quái khác hạ độc ta?" Thương Phạt cao giọng gằn từng chữ.

Cừu dư run rẩy nhưng vẫn cố nói, "Nếu có thì nhất định là một trong những người thân cận nhất bên cạnh ngài."
"Ha ha." Thương Phạt nhìn chằm chằm yêu quái quỳ trước bặt, bỗng phát ra tiếng cười lớn.

Cừu du lập tức bò rạp xuống đất, bày tỏ tư thế kính cẩn nghe theo.

"Thuộc hạ không dám ám chỉ bất cứ người nào, chỉ nói ra suy đoán của bản thân.

Đương nhiên cũng có những khả năng khác."
Thương Phạt vẫn nhìn hắn, Cừu dư lại dám đối diện thẳng, không hề có ý né tranh.

"Theo ngươi nói thì vẫn còn khả năng khác." Thật lâu sau, Thương Phạt bỗng nhiên nói.

"Vâng." Cừu dư rũ mắt, "Sau này ngài nên cẩn thận.

Thuộc hạ nói lời này không uổng phí đâu."
Chỉ dựa vào cuộc đối thoại ngắn ngủi, có thể thấy hắn thực sự trung thành.

Thương Phạt lộ ra chút cân nhắc, khoát tay, "Được rồi, đứng lên đi."
"Vâng." Không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Cừu dư yên lặng thở phao một hơi.

Hắn biết mình đã cược thắng.

Có thể có cuộc đối thoại này mà không bị giết chết, ít nhiều chứng tỏ Thương Phạt đã tin tưởng hắn hơn phần nào.

Mà cũng vì hắn biết "bí mật" này cho nên xem như cũng đã có chút vị trị đối với vị đại yêu thần bí khó lường kia.

Chỉ cần nỗ lực tranh thủ biểu hiện thêm mấy lần nữa, đến khi địa vị ổn định thì nhất định sẽ kiếm được lợi.

Cừu dư có tính toán của bản thân.

Thương Phạt cũng chỉ kích động mấy phút rồi lại yên lặng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng khí.

Mãi đến khi xe ngựa dừng ở Phù Dung trấn, không ai mở miệng nói câu nào.

Bạch Ngôn Lê đã sớm nhận được tin, mang theo đám Thư Như ra cửa phủ chờ sẵn.

Thương Phạt bước từ trên xe xuống, một nam nhân mặc hoa phục với vẻ mặt thanh lãnh lập tức ùa vào lòng hắn như một cơn gió.

"Phu quân~" Bạch Ngôn Lê không chút kiêng dè đây là chốn đông người, ngước cằm lên oán giận nũng nịu nói, "Giờ người mới đến."
"Hả?" Thương Phạt miễn cưỡng đáp, ánh mắt như có như không nhìn quanh.

Ngoại trừ một ít con người và đa số là yêu quái, có không ít hộ vệ là bán yêu.

Những lãnh đạo cấp cao của yêu phủ đều quỳ xuống sau khi hắn tới.

"Ta bị bắt nạt." Bạch Ngôn Lê thở dài, hung hăng cáo trạng.

Thương Phạt hỏi một câu đúng như y mong đợi, "Ai?"
"Chu phủ của Yếu Phục.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện