Edit: Muỗi
Trong thời gian tiếp theo, thần trí Ly Đường có phần không rõ ràng.
Cậu dường như ngửi thấy mùi thơm lạ nào đó trên xe, cậu vốn định cố gắng mở cửa xe chạy trốn, kết quả đầu óc hỗn loạn, trước khi ngất chỉ thấy Cảnh Cuồng vẫn nhìn cậu qua kính chiếu hậu mà không chớp mắt.
Hắn trẻ hơn Cảnh Tội, vẻ ngoài mắt ngọc mày ngài còn rất có thần, nhưng cũng có thể bởi vì quá trẻ tuổi, dễ dàng để lộ rõ tâm trạng hơn Cảnh Tội, trong ánh mắt nhìn Ly Đường hoàn toàn không che giấu khát vọng.
Chuyện sau đó, Ly Đường không rõ lắm.
Chỉ biết khi cậu tỉnh lại thì đang ở trong một gian phòng nhỏ, ngoài cửa sổ là rừng sâu núi thẳm, trong gian phòng để ít đồ nội thất, mà Cảnh Cuồng đang ngồi ở trên ghế nhìn cậu.
Ly Đường lập tức kinh hãi, từ trên giường bật dậy, cổ họng có phản ứng nhanh hơn đầu, buột miệng nói ra: "Đây là đâu vậy?"
Kết quả giây thứ hai Ly Đường liền hối hận không kịp.
Bởi vì lúc này đã chạng vạng tối nên rất yên tĩnh, trong phòng vang vọng giọng nói của Ly Đường, hết lần này tới lần khác chọc cho người ta mơ màng.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Cuồng nghe giọng nói của Ly Đường ở khoảng cách gần như vậy, mắt hắn ta lập tức đỏ ngầu, xương ngón tay vặn vẹo cong lại, bên trong gian phòng chật hẹp lại yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp mà nóng nảy của hắn ta.
Hình như vì quá nóng, hắn đột nhiên cởi áo khoác, lộ ra áo ba lỗ màu đen và bộ ngực cường tráng không ngừng lên xuống phía dưới lớp áo.
Tất cả những điều này đều thể hiện ra sự mạnh mẽ của hắn, dường như hắn có thể dùng một tay nhấc bổng Ly Đường lên được.
Ly Đường lập tức lùi lại một bước, trong mắt đầy vẻ khủng hoảng khó có thể xóa mờ được: "Anh làm sao trốn ra khỏi bệnh viện?"
Bởi vì sợ, Ly Đường không khống chế được, giọng nói có phần run rẩy, rõ ràng là một câu chất vấn, nhưng kết hợp với giọng nói trời sinh hương diễm của cậu lại mang theo xuân sắc quyến rũ vô hạn.
Ánh mắt Cảnh Cuồng càng thêm nóng bỏng và mê say: "Đều vì cậu, vì muốn gặp cậu một lần, tôi đã leo từ tầng mười tám của bệnh viện xuống."
Thế mà không ngã chết...
Ly Đường vừa lùi thêm vào trong góc phòng, vừa quan sát tình hình trong phòng, phát hiện bốn phía đều là bức tường căn bản không có máy liên lạc, giống như cắt đứt với bên ngoài.
Lấy kinh nghiệm của Ly Đường trong mấy thế giới trước, ở cùng hắn ta trong một phòng tất nhiên sẽ xảy ra tai họa. Trong đầu cậu không ngừng xin hệ thống giúp đỡ, nhưng hệ thống mãi vẫn không trả lời.
Cậu chỉ có thể cầu xin Cảnh Cuồng: "Tôi muốn về nhà..."
Bởi vì sợ hãi nên giọng nói của cậu có phần nức nở, lại không biết như vậy càng tăng thêm tính mị hoặc, quyến rũ hơn cho giọng nói của mình.
Hơi thở của Cảnh Cuồng trở nên hỗn loạn, giống như hưng phấn đến mức tận cùng lại có phần điên cuồng, không có cách nào khống chế mà đi về phía Ly Đường giống như bị nam châm hút lấy vậy.
Ly Đường vội dịch người vào bên trong cho đến khi không thể dịch thêm được nữa, chợt cằm của cậu bị Cảnh Cuồng nắm lấy.
Lần trước gặp mặt, Cảnh Cuồng đã từng phát bệnh nhưng bị Lục Đình khống chế, lần này là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc ngắm nhìn gương mặt Ly Đường.
Dần dần, ánh mắt hắn trở nên nóng rực, kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu.
Bàn tay hắn si mê xoa lên gương mặt Ly Đường, di chuyển từ trên xuống dưới, hàng lông mày màu đen tuyệt đẹp, sống mũi thẳng lại thanh tú, bờ môi mềm mại... Mỗi chỗ đều tuyệt đẹp và nhỏ nhắn giống như được ông trời tỉ mỉ khắc ra...
"Cậu thật quyến rũ... Thảo nào anh trai tôi phải giấu cậu đi..."
Hắn ta hôn lên gương mặt của Ly Đường đầy vẻ thành kính, không để ý tới sự run rẩy của cậu, thỏa mãn mà vui sướng giống như cá cuối cùng cũng tìm được nước vậy.
"Sau này, ở đây chính là nhà của cậu, tôi bảo đảm sẽ trân trọng cậu."
"..."
Cùng lúc đó, Cảnh Tội vừa mua xong bánh chẻo liền quay về phòng chỉnh âm, giữa đường gặp được Châu Diệu, Châu Diệu thấy phía sau hắn không có một