Edit: Muỗi
Châu Diệu tới rất nhanh.
Lục Đình vừa tiễn Ly Đường đến bên đường, anh đã đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm hùng hùng hổ hổ chạy tới, chắc là sợ bị người qua đường nhận ra mình là người lồng tiếng nổi danh.
Tình địch gặp nhau thì đặc biệt đỏ mắt, Lục Đình và Châu Diệu vừa nhìn nhau, ánh mắt đầy lạnh lùng và sắc bén, quanh thân dường như có khói thuốc súng bốc lên.
Châu Diệu hỏi Ly Đường: "Quen biết cũ hay là?"
Ly Đường viết chữ: "Nhân viên của nhà hàng, tôi không biết đường nên phiền anh ấy dẫn tôi đi."
Châu Diệu vẫn nghiêng người nhìn chăm chú vào Lục Đình, thái độ không hề có thành ý: "Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Đường Đường, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây."
Lục Đình cũng lười để ý tới anh, ngậm điếu thuốc và toét miệng cười với Ly Đường đầy vẻ vô lại: "Nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy."
Ly Đường chớp chớp mắt, ngày thường trông cậu xinh đẹp như tranh vẽ, có lẽ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng nên trong mắt luôn lộ vẻ trong sáng, không hiểu sự đời, khi cậu nhìn chăm chú vào người khác thì dường như ánh sáng của cả thế giới đều tập trung cả ở trong đôi mắt đen láy kia vậy.
Đôi mắt sáng ngời, chân thành mà lại trong trẻo.
Lục Đình đột nhiên không nỡ rời đi.
Chắc cảm thấy viết chữ để chào từ biệt thì không được lễ phép, Ly Đường khẽ đáp lại: "Chào anh."
Chỉ hai chữ mang theo sự êm ái nhẹ nhàng, vọng vào trong tai Lục Đình, xuyên thẳng tới tận tuỷ não, kích thích khiến hắn run rẩy, không có cách nào đè nén được.
Hắn chỉ có thể cắn chặt đầu mẩu thuốc lá tới mức nó bẹp dí, cố làm cho trái tim đang đập loạn của mình bình tĩnh trở lại, thở dốc nói: "Đi đi. Tôi chờ cậu liên hệ."
Ly Đường gật đầu và đi với Châu Diệu, đi được một đoạn cậu còn không quên vẫy tay chào hắn.
Thấy vẻ mặt cậu ngây thơ lại rạng rỡ, Lục Đình thoát khỏi cảm giác không vui vì phải chia tay, bất đắc dĩ bật cười.
Châu Diệu dẫn Ly Đường quay về tập đoàn Thanh Khống.
Người hướng dẫn và các học sinh tới tham gia dự thi ở tầng sáu đều bị đám người Phương Tung cho rời đi. Đám người kia cũng không quan tâm tới quá trình tranh tài, đồng loạt chui vào phòng chỉnh âm của Bùi Ngộ, không hiểu đây là lần thứ mấy trăm bọn họ nghe lại đoạn Ly Đường lồng tiếng chỉ có nửa phút.
Đây là đoạn có nội dung vở kịch: chân phải Sở Tuyển bị thương, bảo đại đệ tử phái Hoa Sơn - người chính trực, võ công cao hiếm thấy cõng mình, bảo vệ mình.
Ly Đường lồng tiếng rất ngắn, chỉ có ba câu, nhưng từng câu đều rung động lòng người, khiến người nghe không ngừng mơ tưởng viển vông.
Cậu nói:
"... Tôi đau."
"Anh cõng tôi được không?"
"Thật đúng là không muốn từ trên người anh xuống nữa rồi."
Ôi ôi ôi...!!!!
Không xuống, không xuống, cậu muốn ở lại bao lâu cũng được!!!
Máu mũi của Diệp Trù không ngừng chảy ra, như mê như say, nước mắt tuôn rơi nói: "Tổng giám đốc Phương, cuối cùng chúng ta cũng nhặt được bảo bối rồi."
Tập đoàn Thanh Khống tuyên bố tác phẩm kịch truyền thanh Động Hồn sẽ do bọn họ chế tác, ban đầu các fan hâm mộ có hơn nửa vui vẻ thích nghe ngóng tin tức, nhưng cũng có gần một nửa không quan tâm, mỗi ngày người thân và nhân viên của tập đoàn Thanh Khống bị tấn công sỉ nhục ác ý, thỉnh thoảng có người còn chạy tới công ty bọn họ ném trứng gà, ném rác, mỗi ngày trên phố đều có người cầm biển biểu tình, tẩy chay.
Đây là loại fan hâm mộ Sở Tuyển có phần vượt quá mức độ cuồng nhiệt ban đầu, coi Sở Tuyển thành tín ngưỡng suốt đời không thể vấy bẩn, bọn họ cho rằng thế gian này căn bản không có khả năng tìm được người nào có giọng nói như Sở Tuyển, tập đoàn Thanh Khống đang hủy hoại thần tiên trong lòng bọn họ.
Nói chung, Diệp Trù gặp áp lực rất lớn.
Nhất là sau khi ông ta công khai tuyên bố kế hoạch thực hiện kịch truyền thanh Động Hồn thì căn bản không dám ra ngoài một mình, hôm trước dẫn theo vệ sĩ vẫn suýt nữa bị đám fan hâm mộ cực đoan của Sở Tuyển vây đánh.
Tâm trạng Phương Tung rất tốt, xoa cằm và cười tủm tỉm nói: "Cũng không biết trông cậu ta thế nào."
Diệp Trù cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Ly Đường, hai lần trước gặp mặt ông ta căn bản không để ý tới cậu, trong thời gian ngắn chỉ nhớ được hình ảnh mơ hồ không rõ, không khỏi giận chó đánh mèo lên Châu Diệu: "Họ Chu kia thật sự quá ích kỷ! Không ngờ còn trốn ở nhà một mình lồng tiếng xử lý hậu kỳ! Hoàn toàn không để chúng ta vào trong mắt!"
Phương Tung liếc nhìn ông ta, rất tỉnh táo nói: "Nếu không phải anh không để ý tới anh ta, anh ta còn có thể lừa dối được sao?"
Diệp Trù tức tới mức cười ngược. Lúc đó, ông ta thật sự đặt hết tâm tư vào việc khuyên Cảnh Tội tham gia vào cuộc dự thi này.
"Bây giờ cũng không tính là muộn, nhưng dù sao đoạn lồng tiếng này hẳn đã được Châu Diệu sửa qua, không loại bỏ chuyện anh ta cố gắng sửa cho âm thanh hay hơn, tình huống cụ thể thế nào, chúng ta vẫn phải nghe thử tiếng người thật mới quyết định được." Là một người làm kinh doanh, Phương Tung thể hiện ra lý trí và sự quả quyết của mình: "Nếu như tiếng của người thật bằng một nửa đoạn lồng tiếng này, chúng ta sẽ không cần làm tổ chức thi tiếp nữa, trực tiếp tiến hành chế tạo kịch truyền thanh là được."
Không loại bỏ khả năng có thể chỉnh sửa cho hay hơn à?
Nếu như Châu Diệu ở đây, anh chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên nói, mẹ nó, khi anh làm hậu kỳ cho Ly Đường đã phải cố gắng hết sức làm mờ đi tiếng nói ban đầu của cậu ấy đấy, nếu không vài người có năng lực cơ thể chịu đựng quá kém, sợ rằng phải sẽ lên cao trào mà đột tử mất.
Có trời mới biết khi anh ở nhà xử lý hậu kỳ đã phải khổ cực tới mức nào đâu!
Nhưng Châu Diệu không ở đây, chỉ có thể do Phương Tung và Diệp Trù tự ý quyết định bình luận mà thôi.
Mà Bùi Ngộ không bình tĩnh được như bọn họ, anh ta trực tiếp đứng ở ngoài cửa phòng chỉnh âm chờ.
Từ lần trước anh ta nghe thấy giọng nói của Ly Đường đến giờ đã gần nửa tháng, nửa tháng này anh ta còn chưa nghe lọt tai được bất kỳ âm thanh nào khác, rất nhiều công việc chỉnh âm đều bị anh ta hoãn lại, suốt ngày mất hồn mất vía, nửa đêm tỉnh giấc cũng là tiếng than khẽ của Ly Đường, từng tiếng không ngừng lặp lại khiến anh ta say mê, giống như đói khát, nhưng Châu Diệu thật đáng giận, thậm chí không liên hệ với anh ta một lần nào.
Vì vậy Ly Đường và Châu Diệu vừa ra thang máy, đã thấy Bùi Ngộ trực tiếp đứng ở bên ngoài phòng chỉnh âm, nơi dễ làm cho người khác chú ý nhất.
Ly Đường vẫn còn nhớ anh ta, theo bản năng lùi lại một bước.
Đồng thời, Bùi Ngộ cũng nhìn thấy Ly Đường