Thế Giới Khác, Ta Bị Nhốt Trong Thư Viện 7 Năm.

Cô Bé Bị Lạc!


trước sau

Advertisement
“Đây là….đây là đâu a?”

“Có ai không?!!”

Trong một khu rừng rậm đầy cây, một cô bé tầm 8-9 tuổi với mái tóc màu nâu nhạt cô có đôi mắt màu xanh lam như chứa đựng cả bầu trời trong đó vậy, điều đặc biệt là đôi tai của cô không giống như người bình thường mà nó hơi dài và nhọn. Cô bé ấy nhìn xung quanh khu rừng hoang mang hét lớn nhưng lại không có ai đáp lại cả.

“Rầm….rầm….tạch tạch tạch…”

“Ahh…Mưa rồi?”

Cô bé ấy còn đang hoang mang lo sợ nhìn xung quanh thì tiếng sấm từ trên trời liền vang lên khiến cô giật mình, nhìn lên bầu trời âm u bị bao phủ bởi dày đặc mây đen kia cô biết là mình nên tìm một chỗ trú để chờ trời tạnh mua trước đã.

“Một cái hang? Thật là đúng lúc!”

Tìm một hồi, ngay lúc trời sắp đổ xuống cơn mưa thì cô bé liền phát hiện ra ở gần đó có một cái hang, cô chạy nhanh vào bên trong và núp trong đó.

“Tại sao ở đây lại có một cái cánh cửa to như thế a, có ai ở trong đó sao?”

Đi vào trong hang động, trước mắt cô bé là một cánh cửa màu vàng kim cực lớn với những kí tự kì lạ, cô bé tò mò thử dùng sức cố đẩy cánh cửa ra nhưng lại không hề có tác dụng gì.

“Lạnh…lạnh quá!”

Thấy được cánh cửa không thể nào đẩy ra, cô bé ấy liền từ bỏ, cô ngồi xuống dùng tay ôm lấy hai chân cố giữ lại chút hơi ấm cuối cùng khi phải đối mặt với sự lạnh lẽo đang sâm chiếm cả hang động từ bên ngoài.

“Đáng lẽ ta không nên tự bỏ chạy đi…thật là lạnh.”

“Không lẽ ta phải chết ở đây sao?”

“Nấc…con xin lỗi cha,me…nấc…”

Cảm nhận được cơ thể mình càng ngày càng lạnh lẽo, mắt cô bây giờ chứa đầy đều là sự tuyệt vọng, cô phát ra tiếng khóc nức nở. Đôi mắt cô dần dần nặng trĩu xuống.

“Hỏa cầu-Lan tỏa ra.”

“Phừng phừng…”

Ngay khi hai mắt của cô bé sắp nhắm lại thì một tiếng nói của một cậu bé vang lên bên tai cô cùng với đó là sự ấm áp xua đuổi cái lạnh giá đó ngay lặp tức, xung quanh bắt đầu ấm lên nhanh chống khiến đôi mắt như tuyệt vọng của cô sáng lên. Cô bé ngồi dậy nhìn xung quanh hang động thì bây giờ trên các bức tường đều đã cháy lên những ngọn lửa mà cô thường thấy nhưng bây giờ lại ấm áp lạ thường.

“Có…có ai sao?”

Cô quay đầu qua lại liếc nhìn xung quanh hang động nhưng lại chẳng thấy ai cả, điều này làm cô thấy hơi sợ hãi.

“Ở phía sau cậu nè.”

“Phía sau?”

Âm thanh của cậu bé đó lại vang lên làm cho cô quay lưng lại phía sau, phía sau của cô chính là cánh cửa khổng lồ kia và âm thanh đó cũng phát ra từ phía sau cánh cửa.

“Cậu ở đằng sau cánh cửa sao?”

“Ừm.”

“Vậy tại sao cậu lại không đi ra đây?”

“Ta cũng rất muốn ra a, nhưng lại không thể đẩy cánh cửa này ra được.”

Cô bé biết được không phải ma hay gì hết thì liền thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu trò chuyện với người phía sau cánh cửa này.

Tất nhiến cậu bé ở phía sau cánh cửa không ai khác chính là Kiriya. Lúc nãy khi đang ngồi đọc sách thì cậu liền cảm nhận được có một ai đó đang tiến về hướng này, thả ra cảm nhận của mình Kiriya liền biết đó là một cô bé đang co ro lại trong cái lạnh, thế là hắn liền thi triển ma pháp hệ hỏa xuyên qua cánh cửa để giúp đỡ cô bé này. Còn cánh cửa thì theo hắn biết phải ít nhất có sức mạnh đẳng cấp 3 sao thì mới có thể đẩy nó ra được.

“Cảm ơn cậu đã giúp mình, tên mình là Viliana.”

“Tên tôi là Sazuna Kiriya. Tại sao cậu lại ở trong khu rừng này vậy hả?”

“Mình chỉ muốn đi tìm vài bông hoa thôi, nhưng lại đi lạc mất vào khu rừng này.”

Có vẻ như cô bé đã buông lỏng cảnh giác, Viliana kể cho Kiriya biết tại sao mình lại ở đây.

“Vậy cha mẹ cậu ở đâu, Viliana?”

“Cha mẹ sao? Họ đang ở ngôi làng tên Weniessri, nhưng mình lại không biết ngôi làng đó ở hướng nào cả.”

Nhắc đến việc này Viliana liền hơi nức nở, việc phải đối mặt với sinh tử như vừa rồi thực sự không phải điều mà một cô bé 8-9 tuổi có thể chịu được.

“Bình tĩnh lại nào Viliana, làng Weniessri đúng không? Để mình giúp cậu tìm nó trên bản đồ nhé.”

“Được sao? Cảm ơn cậu rất nhiều Kiriya!”

Nghe được lời đề nghị của Kiriya trong lòng Viliana liền nổi lên hi vọng.

“Để xem nào, làng Weniessri nằm ở phía bắc cách đây tầm 100m đấy. Nhưng mình nghĩ cậu nên chờ cho trời hết mua rồi hãy rời đi.”

“Ừm, cảm ơn cậu rất nhiều Kiriya.”

Viliana mỉm cười vui vẻ khi nghe được vị trí của ngôi làng, cô cũng nghe theo ý kiến của Kiriya vì cô cũng biết rằng đi trong khi trời đang mưa như vậy rất nguy hiểm.

“Này Viliana, cậu muốn nghe tớ đọc sách chứ?”

“Đọc sách?”

“Đúng vậy, tớ đang đọc một cuốn sách, cậu có muốn nghe không? Dù sao có vẻ còn khá lâu để trời tạnh mua mà.”

“Được thôi.”

Viliana vui vẻ đồng ý, thế là hắn liền bắt đầu đọc lên nội dung của cuốn sách trên tay mình. Viliana ở ngoài nghe Kiriya đọc rất say sưa như một đứa bé được mẹ đọc truyện trước giờ ngủ vậy, không biết qua bao lâu khi câu truyện kết thúc thì bầu trời bên ngoài cũng đã trong xanh.

“Viliana con đâu rồi…Viliana..”

Từ bên ngoài hang động cách đó không xa một đoàn người hơn 20 người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có mái tóc màu nâu cùng đôi mắt màu xanh lá cây vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giờ lại mang theo lo lắng hô lớn tên của Viliana, bên cạnh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu vàng nhạt cùng với đôi mắt màu xanh thẫm, nhưng trên mặt cô lại mang theo vẻ lo lắng cùng bất an.

“Đó là giọng của cha!”

Nghe thấy được thanh âm này Viliana liền vui vẻ nhảy dựng lên.

“Có vẻ như cậu không cần đi xa rồi nhỉ, Viliana.”

“Ừm, cảm ơn cậu vì tất cả nha Kiriya. Giờ mình phải đi tới chỗ cha, me đây nếu không thì họ sẽ lo lắng thêm mất.”

Viliana đứng lên quay đầu lại về phía cánh cửa, cô hơi cúi đầu xuống thể hiện sự cảm kích của mình.

“Viliana, hứa với tớ một chuyện được không?”

“Chuyện gì thế?”

“Đừng nói với ai về nơi này nhé, hãy coi như đây là bí mật giữa hai ta!”

“Ừm, nếu đó là điều Kiriya muốn.”

Tuy hơi nghi ngoặc, nhưng nghĩ đến mình và Kiriya có bí mật chung với nhau thì Viliana liền vui vẻ đáp ứng. Sau đó Viliana liền đi ra khỏi hang động này và đi về phía đoàn người cách đó không xa.

“Cha, mẹ!”

“Viliana! Con đã ở đâu vậy hả? có biết mẹ lo lắng cho con lắm không?”

Nhìn thấy con gái của mình mẹ của Viliana liền vui mừng phát khóc chạy nhanh tới ôm lấy Viliana.

Người đàn ông bên cạnh cô cũng chính là cha của Viliana nhìn thấy con gái mình an toàn thì cũng thở ra một hơi dài, sau đó ông vẻ mặt nghiêm nghị nhìn lấy Viliana chất vấn.

“Viliana, con rốt cuộc đã đi đâu hả? có biết là chúng ta lo lắng lắm không?”

“Thôi nào Kathus, con gái chúng ta đã bĩnh yên trở lại rồi, anh đừng la mắng con bé như thế.”

“Cũng tại em lúc nào cũng nuông chiều con bé quá nên nó mới như vậy đấy, Violet.”

Nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của Viliana, Violet liền quay qua trách cứ chồng mình rồi ôm Viliana.

Kathus nhìn thấy vợ cùng con gái của mình như thế liền thở dài sau đó ông cũng tiến tới ôm lấy con gái cùng vợ mình rồi ra lệnh cho những tên hộ vệ kia trở về.

“Kiriya, hẹn gặp lại lần sau nhé.”

Trước khi rời đi Viliana quay đầu nhìn về phía hang động như muốn khác ghi vị trị của nó vào đầu mình vậy, cô bé nói thầm một tiếng rồi mỉm cười rời đi cùng cha mẹ mình.

…..

Kiriya ngồi trong thư viện cảm thấy được Viliana liền thở dài ra một hơi, cậu không để cho Viliana nói ra nơi này cũng vì để phòng ngừa những người ở bên ngoài kia. Có thể tưởng tượng được nếu họ biết được vị trí của một trong ba đại thánh địa thì chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra, còn về việc Viliana có nói ra hay không thì Kiriya chỉ đành cầu nguyện vậy.

“Onii-chan, lúc nãy có ai sao?”

Từ phía trong của thư viện Shirone nhí nhảnh chạy tới ôm lấy Kiriya, vì ở đây cách phía cái cây khổng lồ tới 100m lận nên dù có được giác quan gấp nhiều lần con người thì Shirone vẫn chỉ nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện của hắn cùng Viliana.

“Đúng vậy một cô bé bị lạc nên ta đã giúp cậu ấy tìm cha mẹ mình thôi ấy mà.”

“Một cô bé? Bạn mới! Shirone muốn gặp cô ấy.”

Nghe được đó là một cô bé giống mình hai mắt Shirone liền phát sáng, cô ôm lấy tay của Kiriya lắc qua lắc lại nũng nịu.

“Muốn cũng không được đâu, cậu ấy đã đi rồi.”

“Đi rồi sao?”

“Đừng buồn, nếu lần sau cậu ấy có tới đây nữa thì ta sẽ gọi Shirone nhé.”

“Ừm, thích nhất Onii-chan.”

Nhìn thấy khuôn mặt đang phấn khích của Shirone chợt biến buồn bã, Kiriya cũng có chút không đành lòng nên đành nói đại an ủi nàng, còn Viliana có trở lại hay không thì ai mà biết được.

“Được rồi cùng đi ăn thô nhỉ.”

“Ăn…ăn…ăn”

Kiriya đứng lên nắm lấy tay Shirone rồi cả hai cùng đi về phía cái cây khổng lồ trong thư viện.

….

“Kiriya! Cậu có ở đó không?”

Vài hôm sau đó, trong một buổi sáng như bao ngày Kiriya vẫn đang ngồi đọc sách thì một âm thanh dễ nghe liền tiếng vào trong tại hắn.

“Viliana? Cậu ấy thật sự trở lại đây sao?”

“Shirone! Mau tới đây nhanh lên, người bạn mà anh nói với em đã đến rồi kìa.”

Hơi bất ngờ nhìn về phía cánh cửa to lớn kia, Kiriya liền quay đầu nhìn về phía tầng trên của thư viện hô lớn.

“Bạn, Onii-chan cô ấy tới rồi sao?”

Một thân ảnh từ trên tầng lao xuống đến trước mặt Kiriya, đó không ai khác là Shirone đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía cánh cửa.

“Ừm có vẻ như cậu ấy lại tới lần nữa rồi. Chúng ta cùng đi chào hỏi cậu ấy chứ nhỉ.”

“Ừm, đi nhanh lên Onii-chan.”

“Shirone đi chậm thôi, coi chừng té đấy.”

Không chờ đợi Kiriya lên tiếng, Shirone liền chạy nhanh hướng về phía cánh cửa. Nhìn thấy bộ dáng hí hứng của nàng Kiriya liền mỉm cười bất đắc dĩ rồi cũng cất chân đuổi theo.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Thần Y Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện