Thay Lời Vong Linh

Hoa Khôi Võng Hồng 2


trước sau

Advertisement
Thích An vội vàng lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên em nhớ hôm qua có chuyện chưa làm." Cô nói, ánh mắt lại liếc trong phòng một cái, thấy nữ quỷ thế nhưng chậm rãi phiêu lại đây, sợ tới mức tim cô thình thịch đập loạn.

Bởi vì biết Nhạc Tiếu Tiếu sẽ không thương tổn cô, tuy cực kì sợ nhưng cô cũng không đến mức cả người phát run không nói nên lời.

Lúc này từ trên tầng truyền xuống tiếng bước chân, một người phụ nữ trung niên đi xuống. Bà ấy ôm theo một rổ đồ ăn nhỏ, hiển nhiên đang định đi mua đồ ăn. Thấy hai người bà ấy sửng sốt một chút, sau đó thở dài nói: " Mấy cháu là bạn của cô bé đó sao? Thật đáng tiếc, một cô bé tốt như vậy. Hai ngày trước bác mua đồ ăn về gặp, nhìn hai mắt nó hồng hồng như vừa mới khóc. Nếu sớm biết mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, bác nhất định phải hảo hảo an ủi nó mà!"

Thích An bỗng cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo. Quay đầu nhìn thoáng qua, trong dự kiến thấy Nhạc Tiếu Tiếu đã phiêu đến bên cạnh cô.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu có thể nghe Nhạc Tiếu Tiếu nói trực tiếp thì tốt. Nhưng Nhạc Tiếu Tiếu tuy rằng vẫn ở đây lại trước sau không nói nửa chữ, giống như không thể cùng người sống câu thông.

"Chúng ta đi thôi." Vương Hiểu Dư lau nước mắt, nức nở nói: "Chị chỉ là nghĩ đến xem một chút, cũng không thể làm được gì. Ít nhất... nếu Tiếu Tiếu trên trời có linh, còn có thể thấy có hai người chúng ta quan tâm tới cô ấy."

Thích An thấy gương mặt đáng sợ của Nhạc Tiếu Tiếu xuất hiện chút thần sắc bi thương.

Cô không khỏi than nhẹ. Đối với Nhạc Tiếu Tiếu, ngay cả người nhà huyết mạch tương liên cũng là quỷ hút máu vô tình. Có một người bạn thật tình vì cô ấy mà khổ sở thật sự thập phần trân quý.

Thích An vỗ vỗ bả vai Vương Hiểu Dư, thấp giọng an ủi: "Nếu Nhạc Tiếu Tiếu thật sự có thể nhìn thấy, chị ấy nhất định không hi vọng chị khóc thành như vậy. Chúng ta đi thôi..."

Cô mới nói dứt câu, chợt thấy Nhạc Tiếu Tiếu nháy mắt bay tới trước mặt cô!

Bất thình lình bị một gương mặt quỷ trắng xanh dán vào mặt, Thích An không tự chủ lùi lại một bước, trên mặt cũng lộ đầy vẻ hoảng sợ.

Vương Hiểu Dư kì quái nhìn cô, cô lại không sức đâu mà tìm cớ. Hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Tiếu Tiếu, hơi nhếch miệng nhưng rồi lại hỏi không ra.

Chỉ thấy Nhạc Tiếu Tiếu chậm rãi nâng tay, chỉ vào ngực Thích An.

Cô ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

Cho đến khi thấy Nhạc Tiếu Tiếu thu tay chỉ cô lại, chỉ vào cái vòng trên cổ chính mình, Thích An mới hiểu hóa ra cô ấy đang chỉ cái vòng trên cổ cô. Cô vội vàng cúi đầu kéo ra sợi dây đỏ giấu sau lớp áo, lộ ra mặt ngọc trụy.

Trong ánh nhìn càng thêm cổ quái của Vương Hiểu Dư, Thích An thấy Nhạc Tiếu Tiếu đem ngón tay đưa vào trong miệng làm tư thế dùng sức cắn, sau đó lại đưa ngón tay chạm vào vòng cổ.

Thích An nhíu nhíu mày. Thoạt nhìn giống như cô ấy bảo cô cắn ngón tay lấy máu xong bôi vào vòng cổ? Làm vậy có ích lợi gì? Chẳng lẽ máu cô lại có công năng đặc biệt gì?

"Thích An..." Vương Hiểu Dư kéo kéo tay áo cô, thanh âm có chút thay đổi, giống như bị biểu hiện kì quái của cô dọa sợ.

Thích An không để ý cô ấy, yên lặng do dự trong chốc lát. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, quyết tâm nâng tay đưa ngón trỏ vào miệng cắn xuống!

Một trận đau đớn kịch liệt, máu tươi từ miệng vết thương tràn ra.

Tay đứt ruột xót. Thích An đau đến mức hít hà một hơi, vội vàng kéo mặt ngọc trụy lau vết máu lên. Cô vốn tưởng sẽ giống như trong mấy phim truyền hình hay diễn xuất hiện hiện tượng thần kì gì đó. Mà sau khi máu được bôi lên mặt ngọc màu xanh biếc... không có gì xảy ra!

Thậm chí lúc cô ngẩng đầu lên, Nhạc Tiếu Tiếu cũng không thấy đâu!

Bên cạnh chỉ còn một Vương Hiểu Dư mặt đầy hoảng sợ nhìn cô. Thích An nhìn quanh một vòng, lại thăm dò nhìn nhìn trong phòng, vẫn như cũ không có một bóng quỷ.

Bỗng nhiên Vương Hiểu Dư phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, quay đầu chạy mất. Thích An câm nín đứng tại chỗ, thầm nghĩ cô ấy chắc chắn cho rằng cô bị quỷ nhập.

Xem ra chỉ có thể về trường một mình rồi.

Lúc ngồi trên xe bus, Thích An nhịn không được cầm ngọc trụy nghiên cứu.

Vòng cổ này kì thật là một sợi dây đỏ buộc mặt ngọc trụy. Ngọc trụy hình thoi cạnh dài 2 cm, bên trên có chút hoa văn phức tạp, cũng không phải đẹp lắm.

Hơn nữa... nó là trước khi bố rời đi tự tay mang lên cổ cô. Sau đó ông liền mất tích, nhiều năm không có tin tức, làm hại mẹ một mình nuôi cô khôn lớn, chịu không biết bao đau khổ. Nếu không phải mẹ một hai nhất định bắt cô phải đeo cái vòng này, cô đã sớm vứt...

Nghĩ đến người bố này, Thích An trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp. Cô hít sâu hai hơi, thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.

Lúc Thích An về trường học, những bài viết về Nhạc Tiếu Tiếu trên Tieba đều bị người kiểm duyệt xóa gần hết. Trên cùng là một bài ghim nội dung đại khái là mọi người không nên đối với nguyên nhân cái chết của cô ấy suy đoán linh tinh nữa.

Nhưng đề tài này trong trường vẫn nóng hổi. Nhà ăn, phòng học, kí túc xá khắp nơi đều có người đang bàn luận.

Thích An trong lòng cũng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, buổi chiều đi học đều thất thần. Cô hồi tưởng tình hình lúc ấy quỷ hồn Nhạc Tiếu Tiếu ý bảo cô bôi máu lên mặt ngọc trụy. Cô không biết làm vậy có tác dụng gì, cũng không biết mình còn có thể làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy trong chuyện này cô vội tới vội lui cũng không được gì.

Thích An rối rắm phiền não đến tận khi học xong hai tiết buổi chiều. Tan học chưa bao lâu cô nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cuối tuần có về nhà hay không.

Cô biết, thứ bảy tuần này, cũng chính là ngày mai là sinh nhật mẹ. Cho nên ba lần cảnh trong mơ bắt đầu cô đều thức dậy trên giường trong nhà chứ không phải trong kí túc xá.

Vì nhà cùng với trường cách nhau có chút xa, hơn nữa tiền xe qua lại cũng gần một trăm tệ nên bình thường Thích An không về. Nhưng ngày mai là sinh nhật của mẹ, mặc
Advertisement
kệ thế nào cô cũng phải về một chuyến.

Nhưng mà...

Nghĩ đến ba giấc mộng về ba cách chết khác nhau, cùng với sự kiện thần quái đang xảy ra trên người mình, cô do dự một lát rồi lấy cớ nói cuối tuần muốn ở lại làm thêm nên không về. Tuy rằng cách điện thoại, Thích An cũng cảm giác rõ ràng mất mát trong giọng nói của mẹ. Trong lòng cô cũng rất không thoải mái, nhưng những việc này vô luận thế nào cô cũng không dám nói cho mẹ, đành phải giả vờ hoàn toàn không nhớ ngày sinh nhật mẹ vội vàng cúp máy.

Cô âm thầm nghĩ, chờ giải quyết xong chuyện này cũng gần tới nghỉ hè, đến lúc ấy nhất định về nhà bồi mẹ nhiều thêm mấy ngày rồi mới ra ngoài làm thêm.

Nhưng vấn đề là chuyện này giải quyết kiểu gì bây giờ?

Cái này không phải riêng gì chuyện của Nhạc Tiếu Tiếu, còn liên quan đến mạng của cô nữa, mặc kệ như thế nào cũng phải làm cho tốt.

Thích An phiền não vò đầu bứt rụng cả chục cọng tóc. Buổi tối nằm trên giường cũng lăn qua lộn lại không ngủ nổi, hơn hai giờ sáng mới thiu thiu ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, Thích An bỗng nhiên bị một trận lạnh lẽo tận xương làm bừng tỉnh. Vừa mở mắt đã thấy trên đầu giường mình đang ngồi một nữ quỷ đầu tóc rối tung tán loạn.

Đột nhiên nhìn thấy một màn này, cô sợ tới mức "Óa" một tiếng hét to kinh hãi, đến mức phòng bên cạnh chắc cũng nghe thấy mất!

Thích An phục hồi tinh thần vội vàng ngồi dậy xem ba bạn cùng phòng, lại thấy họ không hề nhúc nhích, cứ như cái gì cũng không nghe thấy vậy.

Còn đang nghi hoặc, nữ quỷ Nhạc Tiếu Tiếu bỗng nhiên cất tiếng: "Đừng lo, không ảnh hưởng đến họ."

Thích An ngẩn người: "Buổi tối cô có thể hiện thân nói cho tôi chân tướng? Sớm biết thế ban ngày tôi đỡ phải ra ngoài."

Nhạc Tiếu Tiếu lắc đầu, lộ ra tia mỉm cười: "Không phải thế. Sau khi chết tôi vẫn lưu lại trong phòng thuê không ra được. Lúc sáng bị một lực lượng thần bí kéo tới phòng kí túc xá của cô được một chút lại quay về phòng trọ. Nếu buổi sáng cô không đi một chuyến kia, tôi cũng không có khả năng bám vào vòng cổ của cô theo về."

Thích An bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy."

Cô không nói chuyện vô nghĩa nữa, vội vàng hỏi: "Vậy cô mau nói cho tôi biết cô chết như thế nào? Hung thủ là ai?"

Nghe thấy câu này, gương mặt nguyên bản mang theo chút tươi cười của Nhạc Tiếu Tiếu đột nhiên không chịu khống chế trở nên dữ tợn.

Đồng tử co rụt lại chỉ còn bằng hạt đậu nành, tròng trắng mắt vẩn đục trợn lên, làn da trắng xanh trên mặt hiện lên vết rạn nứt như pha lê vỡ vụn.

Nhiệt độ xung quanh lại chậm rãi chìm xuống, trong đêm hè nóng nực mà Thích An lạnh đến phát run, trong đó hiển nhiên cũng có một phần do sợ.

Mặc dù đã gặp qua Nhạc Tiếu Tiếu vài lần, bộ dáng lệ quỷ đáng sợ vẫn làm Thích An không tự chủ sợ hãi. Cô vừa lạnh vừa sợ, khẩn trương co rụt vào góc tường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Tiếu Tiếu, muốn mở miệng nói gì đó nhưng dùng hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra một chút âm tiết không nghe rõ.

Lệ quỷ tóc không có gió cũng tự bay múa, như những cái xúc tua đáng sợ. Thích An cả người cứng đờ nhìn khuôn mặt kinh dị nhích tới gần, chạy trốn cũng làm không nổi, chỉ có thể mở to mắt thở từng ngụm từng ngụm như bị suyễn. Giờ này phút này trong lòng cô lạnh thấu tuyệt vọng, chỉ còn duy nhất một ý niệm: Cô chắc chắn sẽ chết!

Nhạc Tiếu Tiếu tiếp cận Thích An từng chút một, gương mặt quỷ đến ngay sát mặt cô, cách chưa đến 10 cm.

Cùng lúc đó, Nhạc Tiếu Tiếu vươn đôi tay che kín vết rạn nứt, cổ cứng đờ hơi chuyển động vài cái, duỗi tay kháp cổ cô, dùng thanh âm nghẹn ngào thấp giọng nói: "Giết... Giết tôi... Lý... Triết..."

Thích An nhìn đôi tay quỷ bóp cổ mình rất muốn trốn, nhưng cả người đều nhũn ra, sức để động đậy cô còn không có. Cô cảm giác rõ ràng đôi tay trên cổ truyền đến khí lạnh và một chút lực đạo đang tăng dần lên. Gần trong gang tấc là mặt quỷ khủng bố, hô hấp từ từ trở nên gian nan... Lần đầu tiên trong đời Thích An cảm nhận chân thật cảm giác tuyệt vọng khi tử vong tiến đến.

Cô thật sự sẽ chết như vậy ư?

Nhưng mà... cô không cam lòng.

Hô hấp càng khó khăn, hai mắt cũng vì hít thở không thông mà trướng lên đau đớn, máu toàn bộ cơ thể như đều tụ ở phần đầu. Cứ tiếp tục thế cô nhất định phải chết!

Bỗng nhiên vòng cổ trước ngực tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Một cỗ sức lực không biết ở đâu ra khiến Thích An nguyên bản chân tay mềm nhũn lập tức tràn ngập sức mạnh, gầm nhẹ một tiếng nâng tay đẩy về phía trước, thế mà đem Nhạc Tiếu Tiếu đẩy ra vài mét!

Cùng lúc đó Nhạc Tiếu Tiếu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Truyện convert hay : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện