Thay Lời Vong Linh

Gặp Quỷ


trước sau

Advertisement
Ngoài tiểu khu Bình An có một cái ngã tư, ngày thường xe chạy qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn.

Giữa con đường rộng lớn nằm một thi thể máu chảy đầm đìa. Xe cảnh sát cùng xe gây tai nạn dừng một bên, đông đảo phóng viên vây xung quanh chụp ảnh, ảnh hưởng cực lớn đến giao thông.

Thích An cũng đứng trong đám người xem, ngơ ngác nhìn thi thể bị chiếc xe nghiến qua đến thay đổi hình dạng.

Đó là thi thể của cô.

Đây... đã là lần thứ ba.

Lần đầu tiên, cô đang đi qua đường, một tên côn đồ từ phía sau tấn công cô, một dao cắt thẳng qua yết hầu. Cô đến một chút phản kháng cũng không kịp đã chết thảm.

Lần thứ hai, cô đi vòng qua con đường kia lại bị một cục gạch từ trên cao đập chết. Linh hồn cô đứng một bên nhìn hồi lâu mới biết nguyên nhân: cục gạch kia là một đứa bé trai 7 tuổi từ cửa sổ tầng 13 ném ra, nó cùng với bạn thách đố nhau ai có thể ném gạch trúng người đi đường, mà cô chính là cái người bất hạnh đó.

Lần thứ ba, cô dứt khoát xin nghỉ muộn một ngày mới quay lại trường học, chỉ giúp mẹ đi sang chợ ngay đối diện mua thức ăn mà thôi, cả đường đi vô cùng cẩn thận rồi lại bị tài xế say rượu vượt đèn đỏ đâm chết.

Cô chú ý thấy tên tài xế đó không chỉ uống rượu mà còn đi một đôi giày không tiện cho việc lái xe.

Tóm lại, ngày 20 tháng 6 quả nhiên là ngày chết của cô.

......................

"Đinh linh linh..."

Tiếng chuông di động bên gối vang lên khiến Thích An bừng tỉnh.

Cô bật người ngồi dậy, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía.

Phát hiện đang ở trong kí túc xá trường học, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cầm di động lên xem nhưng không thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô kéo xuống thanh thông báo phía trên màn hình.

Góc trái phía trên hiện ngày tháng: ngày 18 tháng 6 năm 2019, 7 giờ 23 phút sáng.

Mấy chữ "Ngày 18" đâm vào mắt cô phát đau.

Cô vô lực ném di động xuống, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi.

Giấc mơ kia cô đã mơ liên tiếp ba lần, mỗi lần đều cảm thấy nó không chỉ là mơ, bởi vì hết thảy trong giấc mơ đó đều vô cùng chân thật, đặc biệt là một khắc lúc cô tử vong.

Càng quỷ dị chính là từ khi giấc mơ đầu tiên bắt đầu cô rất thanh tỉnh. Cô vẫn tư duy rõ ràng, cũng tự do khống chế hành động của chính mình. Thậm chí cô còn nhớ trước khi chết đã tìm mọi cách lẩn tránh, nhưng không tránh khỏi kết quả phải chết.

Mỗi lần cảnh trong mơ đều bắt đầu lúc Thích An tỉnh lại trên giường trong nhà, cũng cầm lấy di động xem ngày, trên màn hình mỗi lần đều hiển thị: ngày 20 tháng 6 năm 2019.

Sau đó cô đã trải qua ba cách chết khác nhau.

Lần đầu tiên mơ cô còn không để trong lòng, nhưng ba lần liên tiếp, liệu có phải như cô nghĩ... đây là điềm báo tử vong?

Nếu nó thật sự biểu thị cô sẽ chết vào ngày 20, hôm nay đã là ngày 18, tính cả hôm nay cô chỉ còn lại hai ngày để sống?

Tiếng chuông di động vang lên thật lâu, vì không có người nghe nên đột ngột chấm dứt, rất nhanh lại vang lên tiếp giống như cô mà không nhấc máy thì tuyệt đối không bỏ qua.

Đang mơ ngủ ở giường đối diện, bạn cùng phòng Lý Duyệt trở mình mơ màng nói: "Tiểu An, nghe điện nhanh lên kìa..."

Thích An hồi phục tinh thần, vội vàng cầm di động. Nhìn dãy số hiện lên, là số điện thoại hoàn toàn xa lạ.

Cô nghi hoặc bấm nghe, một khắc đưa điện thoại lên tai thanh âm đối phương cũng vừa lúc vang lên: "Chỉ còn lại hai ngày..."

Ngắn ngủn năm chữ làm lông tơ cả người Thích An dựng đứng!

Thân thể cô cứng đờ, vội vàng hỏi: "Ông là ai? Hai ngày gì cơ?"

"Ngày chết... của cô..."

Thanh âm khàn khàn khó nghe, ngữ khí thần bí quỷ quyệt, khiến Thích An trong lòng nổi lên nồng đậm kinh hoàng bất an.

Cô liếm môi, gian nan mở miệng, giọng nói có chút phát run: "Ông rốt cuộc là ai?"

"Muốn sống tiếp không?"

Người đó không trả lời cô, lại hỏi ra một câu như vậy.

Thích An sửng sốt hai giây, nói đúng sự thật: "Đương nhiên muốn!"

Từ bé cô đã không có bố, một mình mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, nếu hiện tại cô chết mẹ cô sẽ thương tâm đến thế nào chứ?

Di động truyền đến thanh âm đối phương cười nhẹ.

Thích An vừa định mở miệng, lại nghe ông ta nói: "Muốn sống thì làm việc cho tôi."

"Cái gì?" Cô càng ngày càng hồ đồ.

Thanh âm người kia khàn khàn đến mức cô cảm thấy như giấy nhám cọ vào nhau: "Nhắm mắt lại, đếm ba giây, nhìn lại trong kí túc xá xem có cái gì?"

Nghe được lời này, Thích An theo bản năng nhìn lướt qua trong phòng ngủ.

Đây là một phòng bốn người ở, người ngủ ở tầng trên, tầng dưới là bàn học cùng tủ. Giữa phòng ngủ có không gian hoạt động không quá lớn bày một bàn dài, trên bàn để chút đồ ăn vặt cùng đồ uống.

Ngoài ra ba người bạn cùng phòng còn đang trên giường ngủ nướng, hết thảy như bình thường không có gì khác biệt.

Thích An liếm môi dưới, bất an nhắm mắt lại trong lòng thầm đếm từ một đến ba.

Đếm đến ba cô khẩn trương mở to mắt. Giây tiếp theo trong đầu "Ong" lên một tiếng, nháy mắt da đầu tê dại...

Ở mép giường cô nổi lơ lửng một nữ quỷ mặt trắng xanh!

Cặp mắt kia nhìm chằm chằm cô đầy oán độc cùng căm ghét. Tóc đen rối tung không có gió tự bay múa loạn lên, trong đó có một sợi nhẹ nhàng xẹt qua mặt Thích An.

Thẳng đến lúc này Thích An mới biết, con người trong lúc sợ hãi cùng cực căn bản hét không ra nổi.

Hai mắt cô trừng đến mức cực đại, miệng hơi mở, cả người như rớt vào hầm băng mà run lẩy bẩy nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào.

Di động dán bên tai truyền đến tiếng nói chuyện khàn khàn: "Thấy được sao?"

Thanh âm dường như có năng lực kì dị nào đó, không biết vì sao vừa nghe giọng nói đó sợ hãi trong lòng Thích An vơi bớt hơn phân nửa.

Cô tìm về lý trí, mắt nhìn mắt đối diện với nữ quỷ khủng bố kia, run rẩy nói: "Thấy được."

"Hai ngày sau chính là ngày chết của cô, bằng vào một mình cô tuyệt đối tránh không khỏi." Ông ta nói: "Mà tôi, là người duy nhất có thể giúp cô, đương nhiên là có điều kiện. Nếu muốn sống nhất định phải thay tôi làm một ít việc."

Nữ quỷ kia phiêu về phía trước một chút, trực tiếp bò tới trên giường Thích An.

Thích An khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ta, thanh âm run càng lợi hại: "Ông nói đi..."

"Không cần sợ, cô ấy sẽ không làm hại cô."

Di động truyền đến một tràng tiếng cười khó nghe, người đó nói: "Tôi muốn cô làm, chuyện thứ nhất là giúp cô ấy báo thù. Nếu chuyện này làm tốt, như vậy khế ước đạt thành. Kế tiếp chỉ cần mỗi tháng hoàn thành một nhiệm vụ, mạng của cô được bảo vệ. Nhưng nếu chuyện thứ nhất thất bại... ngày chết của cô sẽ đẩy đến ngày 20 tháng sau."

Ông ta cười hai tiếng, nói: "Đến lúc đó, không ai có thể cứu cô."

Thích An cảm thấy yết hầu khô rát lợi hại, dùng sức nuốt nước miếng hỏi: "Tôi không hiểu, vậy là có ý gì chứ? Ông là ai? Vì sao lại..."

"Cô không cần biết." Ông ta đánh gãy lời cô, chậm rãi nói: "Hiện tại giải quyết chuyện trước mắt đi. Những việc khác về sau lại nói."

Thích An chưa kịp nói gì nữa di động đã truyền đến tiếng "Tút... tút...".

Cô vội vàng mở lịch sử cuộc gọi muốn gọi lại, nhưng rất nhanh phát hiện, cú điện thoại gần nhất hiển thị là từ bạn cùng phòng Lý Duyệt, hôm qua cô ấy gọi nhờ Thích An mang cơm.

Thích An ngẩn người, chợt thấy trước mặt một trận gió lạnh phất tới, lạnh đến rùng cả mình.

Cô cuống quít ngẩng đầu, lại thấy nữ quỷ vừa mới còn ở trên giường cô đã biến mất.

Chẳng lẽ... là ảo giác?

Thích An sửng sốt, quay đầu gọi bạn nằm giường cùng hướng với cô Quách Tiểu Mẫn. Quách Tiểu Mẫn từ lúc điện thoại cô vang lên đã tỉnh, vẫn đang nằm trong chăn nghịch di động. Nghe tiếng cô gọi, cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn cô lười biếng hỏi: "Sao vậy?"

"Vừa rồi có phải có điện thoại gọi cho mình không?" Thích An hỏi.

Quách Tiểu Mẫn ngáp một cái, nói: "Đúng vậy. Chuông di động của cậu đánh thức mình mà, ngày thường không phải cậu ngủ rất tỉnh hay sao? Nhưng sao cậu không nhấc máy vậy? Có phải có nam sinh cậu không thích lì lợm la liếm không?"

Cô ấy hướng Thích An làm mặt quỷ cười xấu xa, Thích An lại ngây ngốc: "Mình không nhấc máy sao?"

Câu hỏi này khiến Quách Tiểu Mẫn ngây ngẩn cả người: "Lý Duyệt bảo cậu nhanh nhấc máy, sau đó không thấy cậu nói gì nữa, không phải tắt máy sao?"

Thích An ngây ra vài giây, cười một cái còn khó coi hơn khóc: "Đúng vậy, mình tắt."

Lý Duyệt giường đối diện trở mình, mơ mơ màng màng nói: "Buổi sáng không có tiết học, mấy cậu không ngủ à? Nếu có ra ngoài nhớ mua giúp mình mấy cái bánh bao nhé." Nói xong xoay đầu ngủ mất.

Thích An lại không ngủ tiếp nổi.

Quách Tiểu Mẫn nói đúng là điện thoại cô có kêu, nhưng lại không nghe thấy tiếng cô nói những chuyện sau đó. Vậy có phải là cuộc gọi kia thực sự tồn tại, không phải ảo giác của cô?

Nếu cuộc gọi là thật, vậy con quỷ kia... cũng là thật?

Nghĩ đến bộ dáng nữ quỷ, trong lòng Thích An còn ôm sợ hãi, cảm giác nháy mắt một cái nữ quỷ sẽ lại lần nữa xuất hiện trước mặt.

Cô khẩn cấp xuống giường, đi đến ban công sáng ngời mới hơi cảm thấy thoải mái một chút.

Đứng dưới ánh mặt trời, cô bắt đầu hồi tưởng. Nếu vừa rồi không phải là ảo giác, người trong điện thoại nói "Chuyện thứ nhất" đó cô có nên đi làm không?

Theo ý ông ta thì chuyện cô phải làm là giúp nữ quỷ đó báo thù? Nhưng mà nữ quỷ đã biến mất, tin tức gì cũng chưa lưu lại. Cô có muốn làm cũng phải biết tình huống như thế nào mới được chứ...

Đúng lúc này, Quách Tiểu Mẫn đột nhiên phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc: "Trời ạ! Mấy cậu mau lên Tieba, tiểu chủ bá* khoa máy tính hôm qua ở trong phòng thuê tự sát!"

*cái này mk hiểu là chủ nhân của cái phòng livestream hot ấy nhưng chịu không biết để là gì cho xuôi. Cầu cao nhân.

Thích An quay đầu lại thấy cô ấy nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm di động một lúc mới ngẩng lên nói ngắn gọn: "Trong bài nói là đêm qua cô ấy uống rất nhiều thuốc ngủ, còn mở khí than trong phòng để tự sát! Thi thể 6 giờ sáng nay bị khách thuê phòng đối diện phát hiện!"

Thích An hỏi: "Tiểu chủ bá nào cơ?"

"Còn có thể là ai, chính là Nhạc Tiếu Tiếu năm hai khoa máy tính á!" Quách Tiểu Mẫn ngồi trên giường đưa màn hình quay về phía Thích An: "Cậu chưa nghe nói về cô ấy sao? Chính là hoa khôi khoa đó đó, sau lại ra ngoài thuê phòng ở, không có việc gì thì live stream ca hát gì đó, còn có chút danh tiếng mà."

Thích An đi tới vài bước ngẩng đầu nhìn trong di động. Trên màn hình là một nữ sinh cười ôn nhu xinh đẹp.

Thích An đối với cô gái đó không có ấn tượng gì lắm, chính là càng xem lại càng có cảm giác quen mắt kì lạ, cô không khỏi nhìn nhiều vài cái. Vài giây sau một trận hàn ý lan theo sống lưng phủ khắp toàn thân.

Nữ sinh trong ảnh cô vừa mới gặp qua.

Chẳng qua là gặp sau khi chết!

Truyện convert hay : Danh Môn Thiên Hậu: Trọng Sinh Quốc Dân Thiên Kim

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện