Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 8


trước sau

*

6.

Hậu cung giải tán ngày thứ sáu.

Ô Giang nhớ Đào Đào.

Đào Đào tinh thông các loại dâm kỹ hiếm thấy, độc đại hậu cung, có một lần Ô Giang muốn lập người nọ làm hậu, không hiểu sao Đào Đào tiếp xúc với đạo sĩ truyền giáo ngoại bang xong, tư tưởng xảy ra biến hóa long trời lở đất, không bao giờ chịu lưu lại hậu cung nữa, thậm chí còn tích cực khuyên bảo các phi tử khác rời cung, hợp tác với Lưu Lưu giúp Tuế Tuế và Khôi Khôi chạy mất.

"Bây giờ là hình ảnh Đào Đào thích nhất." Ô Giang than thở, "Nhưng người nọ lại cách xa ta."

"Hình ảnh gì?" Bùi Cốt hỏi.

"Một đời một kiếp một đôi người." Ô Giang nói.

Tay Bùi Cốt cứng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn y: "Bệ hạ nói gì cơ?"

Mặt Ô Giang đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta nói là Đào Đào vẫn luôn cổ xuý chế độ một chồng một chồng, xem tam cung lục viện là u ác tính, bây giờ trong hậu cung rộng lớn chỉ có một mình ngươi, xem như là đáp lại mong đợi của người nọ."

Bùi Cốt nở nụ cười: "Nói như thế, ta muốn tổ chức tuyển tú, cũng có vẻ không đúng rồi."

"Vốn là không đúng." Ô Giang nói.

"Không đúng chỗ nào?" Bùi Cốt nói, "Lẽ nào bệ hạ mỗi ngày đối mặt với ta không thấy phiền sao?"

"Đương nhiên sẽ không." Ô Giang ho khan hai tiếng, "Ta là nói ái phi không đừng lo ngại, dùng tư sắc của ái phi, nhất định có thể thịnh sủng không suy."

Bùi Cốt nói: "Nhưng ta không đức không tài."

"Ngươi biết chữ! Biết chơi cờ! Ờm..." Ô Giang không kể được cái khác, suy nghĩ một chút lại nói, "Kỳ thực đẹp là được, ta rất nông cạn."

Bùi Cốt bị hắn chọc cười: "Nào có hoàng thượng nói mình nông cạn."

"Khà khà khà."

Ô Giang cười khúc khích hai tiếng, thấy bầu không khí đang tốt, vội vã chu miệng, chậm rãi ghé sát vào mặt Bùi Cốt.

Mắt thấy cách mục tiêu càng ngày càng gần, đôi môi mỏng có dáng hình xinh đẹp trước mắt dần dần khuếch đại, lúc sắp chạm được tên kia lại quay người đi.

Bùi Cốt từ sau lưng ôm ra một xấp tấu chương: "Các lão thần nói với ta ngươi sa vào hưởng lạc, cả ngày chìm đắm trong hậu cung chính sự cũng không làm, ngươi... Ngươi có nghe ta nói gì hay không?"

Ô Giang chớp chớp mắt.

Bùi Cốt quơ quơ năm ngón tay thon dài.

"Bệ hạ?"

"Hức!"

Bùi Cốt đặt tấu chương lên trên bàn: "Đừng trốn tránh, đừng làm nũng."

Ô Giang nắm chặt ống tay áo của hắn, lắc lắc: "Hu hu."

Bùi Cốt nhìn y nửa ngày, nhìn đôi mắt hoa đào ngập nước kia hiện vẻ vô tội, cuối cùng thua trận.

"Thật không có cách nào với ngươi mà."

"Hu hu hu!"

Bùi Cốt xoa đầu y, sau đó hô lớn với người ngoài cửa: "Truyền chỉ ngự thiện phòng, nấu một cái giò heo to bằng cái tô!"

Tiểu thái giám bỗng cảm thấy phấn chấn, hít một hơi thật sâu, cất cao giọng: "Giò heo lớn."

Tiểu tiểu thái giám phía dưới, cũng nghiêng đầu, truyền lệnh nói: "Giò heo lớn!"

"Giò heo lớn —— "

"Giò heo —— "

"Giò —— "

Ngay sau đó, Ô Giang liền nghe thấy tiếng giò heo một đợt tiếp một đợt truyền xuống, vang dội giữa tầng tầng cung điện không thôi.

"..."

Bùi Cốt mở tấu chương ra, lấy bút chấm mực cho y: "Được rồi, hài lòng chưa?"

Ô Giang ôm ngực, ai oán mà nhìn hắn.

Bùi Cốt che mắt y: "Vô dụng, chỉ có thể ăn một cái, không thể ăn nhiều."

"Ta không muốn giò heo..." Ta muốn ngươi.

"Vậy ta bảo ngự thiện phòng không làm nữa."

"Không, vẫn là giò heo đi."

Ô Giang ủ rũ gục xuống bàn, phê chữa từng quyển tấu chương một.

Đậu phụ không ăn được, ăn mấy miếng giò cũng tốt.

Y ngó Bùi Cốt đang chống cằm giám sát mình, chợt nhớ Lưu Lưu.

Lưu Lưu dịu dàng hiền thục, phóng đãng bất kham, giờ phút này... nhất định là đang uống hoa tửu!

7.

Hậu cung giải tán ngày thứ bảy.

Ô Giang nhớ Lưu Lưu.

Khác với Đào Đào, tính cách Lưu Lưu phóng đãng, không vừa lòng với quy định ở trong hậu cung lại chỉ có thể phụng dưỡng một nam nhân, cơ hồ đùa giỡn hết tất cả phi tử, không bằng nói người nọ là vì ngắm mỹ nhân mới tiến cung.

Lưu Lưu bây giờ hẳn đang lưu luyến chốn phong nguyệt phong lưu khoái hoạt nhỉ.

Ô Giang thở dài một hơi, trong lòng có chút ước ao không thể nói thành lời.

Bùi Cốt đặt chén trà xuống: "Bệ hạ lại ngẩn người."

"Ta đang nhớ lại những ngày tháng vinh quang khi xưa." Ô Giang chống cằm nói.

"Ồ?" Bùi Cốt nhíu mày, "Nói nghe thử."

"Nhớ lúc đầu Lưu Lưu và Đào Đào vì tranh sủng, ở trước mặt ta biểu diễn thập bát mô (mười tám điệu sờ), hai người mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ dụ người thở gấp liên tục ta đến nay còn nhớ mãi không phai."

"Bọn họ... sờ ai?" Bùi Cốt chần chờ.

Ô Giang kỳ quái liếc hắn một cái: "Tất nhiên là sờ nhau."

Bùi Cốt tự nói: "Không trách hậu cung đều giải tán."

"Hả?"

"Ta nói ngươi tâm tư đơn thuần, tâm linh trong sáng, rất là đáng yêu."

Ô Giang vừa nghe hắn khen, ngượng ngùng cực, uốn éo người, nói: "Ngươi không cần phí tâm lấy lòng ta, ta cũng thích ngươi."

"Ta ngược lại muốn nghe một chút sao ngươi lại thích ta." Bùi Cốt nói.

"Dung mạo ngươi đẹp." Ô Giang không chút nghĩ ngợi.

"Còn gì nữa không?"

"Dáng người cũng tốt."

"Chỉ có da thịt thôi ư?"

Ô Giang nắm chặt tay hắn, hai mắt ẩn tình, yêu thương nhìn hắn.

"Ngươi nguyện ý ở lại bồi trẫm, làm trẫm thích nhất."

Bùi Cốt rút tay về: "Ta vô tài vô đức, sao có thể nhận được tình yêu của bệ hạ, sợ hãi vô cùng."

"Đừng sợ, đừng sợ!" Ô Giang khoát tay, "Ta có thể cho ngươi một cơ hội biểu hiện bản thân."

"Cơ hội gì?"

Y chờ câu nói này rất lâu, không kịp chờ đợi lấy ra xuân dược của Cầu Cầu và đông cung đồ của Đào Đào, như hiến vật quý đẩy lên trước mặt Bùi Cốt.

"Cơ hội thử một lần." Ô Giang đầy kích động, "Trước lạ sau quen, chúng ta luyện tập nhiều một chút sẽ ổn thôi."

Trên mặt Bùi Cốt đỏ xanh đan xen, cứng đờ nhìn mặt bàn nói: "Nếu bệ hạ không thích ta, đày ta vào lãnh cung là được, hà tất nói lời nhục nhã."

Sao lại thành làm nhục rồi?

Ô Giang sầu khổ nhìn chằm chằm bảo bối trên bàn, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ái phi thiên phú dị bẩm, không cần luyện tập." Đưa hai tay ra ôm đồ trợ hứng vào trong ngực, ngượng ngùng nói, "Nhưng mà ta... rộng lượng một chút, hướng dẫn một chút, kiên trì một chút."

Bùi Cốt không rõ vì sao, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của Ô Giang giờ đây tươi như hoa đào, trong đôi mắt đen láy như có ánh sáng lưu động.

"Ta xem nhiều lần, sẽ làm được... Khụ khụ, nói chung ngươi phải dịu dàng nha."

Bùi Cốt há miệng: "Bệ hạ?"

Ô Giang ngăn miệng hắn lại: "Nhiều lời vô ích, đến đây đi!" Nói xong, cởi áo bào, lăn một vòng trên giường, mong đợi vỗ vỗ mạn giường.

Bùi Cốt thần sắc phức tạp: "Bệ hạ, ngươi hẳn phải biết ta không thích nam sắc."

Ô Giang cho là hắn đang xấu hổ, lên tiếng nói: "Ta không ép ngươi, nếu ngươi không bằng lòng, vì sao ở lại, không đi cùng bọn họ?"

Bùi Cốt nói: "Ta nói rồi, trong cung ăn ngon uống tốt, ta không cần phải rời đi."

Ô Giang cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu lên, không cam lòng nhìn hắn chằm chằm.

"Hôm nay ngươi hoặc là ngồi vững cái danh phi tử, hoặc là vứt bỏ danh hào này, tự ngươi chọn đi."

Ánh mắt Bùi Cốt nặng nề nhìn y, đứng trong yên lặng, sau đó vẩy vẩy ống tay áo, quay người bỏ đi.

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện