[Thất Ngũ] Ta Xem Ngươi Là Huynh Đệ

Chương 2


trước sau

"Làm xong chuyện lần này, có muốn cùng ta về Khai Phong ở một thời gian không?"Trên quan đạo bằng phẳng, bốn người cưỡi ngựa đồng hành.

Bạch Ngọc Được nhìn thẳng phía trước.

Nghe vậy, hắn trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, nhưng đôi môi mới hơi hé ra chuẩn bị trả lời, lại bị Bạch Phúc không có mắt ở bên cạnh đoạt trước."E là không được." Bạch Phúc thò đầu, cách người Bạch Ngọc Đường, đáp: "Đại phu nhân đã thông báo, bảo Ngũ gia làm xong chuyện này, lập tức về trang."Triển Chiêu nhíu mày: "Gấp thế sao? Trong trang có chuyện gì à?"

"Có chút chuyện." Bạch Ngọc Đường chưa kịp lên tiếng, lại lần nữa bị Bạch Phúc ăn nói tùy tiện cười ha ha cắt lời: "Chuyện vui! Đại phu nhân thấy Ngũ gia lớn rồi, muốn làm mối cho Ngũ gia."Bạch Ngọc Đường bị cắt ngang hai lần, vốn đã giận rồi, lại thêm nô tài chết bầm kia nói chuyện không nên nói, lại tưới thêm một chậu dầu vào lửa giận trong lòng hắn."Nếu ngươi không cần lưỡi nữa thì cắt đi tối nhắm rượu."Bạch Phúc nhạy bén cảm nhận được sát khí, vội vàng che miệng lại, kéo con ngựa của mình lui ra phía sau.

Lúc này Bạch Ngọc Đường mới nhìn Triển Chiêu: "Không có gì, ngươi đừng nghe hắn nói bậy.

Đích thực đại tẩu có ý đó, nhưng đã bị ta từ chối rồi."Triển Chiêu cho là hắn xấu hổ, khẽ mỉm cười nói: "Cái này có gì đâu, nếu thật sự là cô nương nhà trong sạch, thì mau quyết định mới được, nếu không tương lai người ta đính hôn với người khác, ngươi lại hối hận."

"Ta mới không hối hận!" Bạch Ngọc Đường có vẻ gấp gáp, giọng phản bác cũng cao lên.

Bật thốt lên xong hắn mới phát hiện ra mình quá kích động nên khẽ ho, nói: "Chuyện của đại ca ta còn chưa giải quyết được, ta không có lòng nào lo chuyện đó."Nhắc tới đại ca của Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt Triển Chiêu hơi cứng lại, ngay sau đó lại mất hết hứng thú, hai người không nói thêm gì nữa.

Hai người phía trước hết sức ăn ý mà im lặng, Vương Triều đi ở phía sau lại có chút không chịu nổi tịch mịch.

Hắn ở phía sau hai người quan sát hồi lâu, lúc này mới hạ thấp giọng, hỏi Bạch Phúc ở bên cạnh: "Bạch Ngũ gia nhà ngươi...

có thâm thù đại hận gì với Triển đại ca sao?"Bạch Phúc bị mấy chữ "thâm thù đại hận" làm cho giật mình: "Sao có thể chứ! Nếu thật sự có thù oán, dựa vào tính tình của gia nhà ta, hắn đã sớm rút đao liều mạng rồi, làm gì còn ôn hòa nhã nhặn, vui vẻ thích ý đi cùng đường với người ta chứ?"Vương Triều lắc đầu, cảm thấy sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Bề ngoài, nhìn hai người này cũng tạm ổn, nhưng cân nhắc kỹ càng, lại cảm thấy giữa hai người này như có một vách ngăn không thể gỡ bỏ được.

Cụ thể là cái gì, Vương Triều cũng không nhìn ra, chỉ là trực giác khó hiểu qua bao nhiêu năm đi theo Bao đại nhân mà thôi.

Đến tối, rốt cuộc bốn người cũng đến được thành Trịnh Châu trước khi cửa thành khóa lại.

Vào thành, Triển Chiêu không nói rõ được vì sao, bỗng nhiên nheo mắt lại, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không may.

Biểu hiện khác thường này của y, người ngoài không chú ý tới, chỉ có Bạch Ngọc Đường luôn đi bên cạnh thấy được."Sao thế?" Bạch Ngọc Đường cau mày hỏi.

Triển Chiêu dụi mắt, lại dùng sức chớp chớp, cười nói: "Không sao.

Tìm chỗ dừng chân ăn cơm trước đi."Bạch Phúc nhanh chóng nghe ngóng được tửu lâu tốt nhất ở đây, mọi người dắt ngựa qua đó, ôm cái bụng đói ùng ục, hận không thể mọc cánh lập tức bay qua.

Vất vả lắm mới tìm tới nơi, ngoài cửa lại nhộn nhịp, một đám người vây quanh, thật hỗn loạn.

Còn có người đứng ở đó chửi mắng.

Mấy người Triển Chiêu không biết có chuyện gì xảy ra, tiến lại gần kéo một người để hỏi thăm.

Sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra những người này ăn cơm bên trong, nhưng ăn được một nửa, chợt có một đôi nam nữ xông vào.

Người nữ dường như là chủ tử của nam nhân kia, sau khi đi vào trực tiếp vỗ bạc muốn bao cả quán.

Nam nhân kia không nói hai lời, quơ đao đuổi người."Vốn cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không ăn thì không ăn, nhưng mà hai người kia....

Nhất là nữ tử phách lối kia, quả thực khiến người ta nuốt không trôi cục tức này!"Không chỉ có một người nuốt không trôi cục tức này, trừ những người đang đứng mắng chửi, còn có một số người nóng nảy, đứng ngồi không yên, vội vàng vọt vào trong lý luận.

Đáng tiếc, bọn họ lý luận không được, công phu cũng không ra gì, chưa kịp phân rõ thị phi đã bị ném ra ngoài rồi.

Mắt thấy không có ai quản chuyện này, Triển Chiêu siết chặt Cự Khuyết trong tay, chuẩn bị hoạt động tay chân trước lúc ăn cơm.

Không ngờ, có người còn ra tay nhanh hơn y.

Bạch Ngọc Đường mặc áo trắng, tiên khí mười phần, vượt qua mọi người, đi tới cửa tửu lâu.

Bề ngoài hắn rất khí chất, cảm giác cũng giống như một công tử thế gia ra ngoài đi lang thang.

Cho dù trong tay có đao, nhưng bên trên lại khảm đủ loại đá quý, liếc qua là thấy dùng để trưng bày thì thiết thực hơn.

Một soái ca cảnh đẹp ý vui như thế xuất hiện trước mắt, mọi người lại không hy vọng quá nhiều.

Trái lại, bọn họ còn âm thầm lo lắng lát nữa soái ca này bị ném ra, té ngã tư thế không đúng, sẽ phá hủy gương mặt đẹp trai này.

Kết quả, soái ca "chỉ được cái mã" này không nói hai lời, nhấc chân đạp đổ cửa tửu lâu, lúc này mới cực kỳ tao nhã đi vào, không thèm nhấc mắt, đi đến ngồi ở bàn bên cửa sổ nổi bật nhất."Mang rượu và đồ ăn lên."Những người xem trò vui bên ngoài nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, ai nấy đều nín thở ngưng thần, chờ đợi xem tiếp.

Bên trong, quả thực có một đôi nam nữ.

Người nữ mặc hoa phục bằng gấm, tuổi tác có vẻ không lớn, đang ngồi trước bàn uống trà.

Thị vệ thân cận của nàng ta đứng một bên, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường không để ý đến ai, tự ý ngồi xuống, đột nhiên siết chặt quỷ đầu đao trong tay.

Nữ tử mặc áo gấm không lớn lắm kia đặt mạnh chung trà xuống bàn.

Đây như là một tín hiệu nào đó, thị vệ kia tung quỷ đầu đao lên, đồng thời, người bay ra giống như ma quỷ, chạy thẳng tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Hàng mi của nữ tử kia khẽ run, nghiêng đầu qua một bên như là không đành lòng, giống như đã biết rõ kết cục của cuộc tỉ thí này.

Thậm chí, nghe được tiếng kêu đau, nàng ta còn làm bộ làm tịch mà dặn dò: "Tàm tạm là được, đừng gây ra án mạng."Nàng ta vừa dứt lời, một bóng đen ngã xuống trước mặt, đập vỡ tan cả bàn đầy sơn hào hải vị kia.

Nữ tử trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm thị vệ bị ngã chỏng vó nhà mình, khuôn mặt bình tĩnh lập tức trở nên phẫn nộ."To gan! Ngươi biết ta là ai không?"Bạch Ngọc Đường không biết, càng không có hứng thú để biết.

Hắn xoay trường đao trong tay, đập lên bàn "bộp" một tiếng.

Thân đao xẹt một tiếng, lập tức bay ra khỏi vỏ.

Chỉ thấy ngân quang lóe lên, thoáng cái đã tới cạnh đối phương.

Mắt thấy sắp chém nàng ta làm hai nửa, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một ám tiễn bay từ cửa sổ vào, lướt qua chóp mũi nữ tử, ghim sâu vào tường, vừa khéo chặn lấy sự công kích của Bạch Ngọc Đường.

Trường đao đẹp đẽ của Bạch Ngọc Đường rơi xuống đất, thân đao phản chiếu ra ánh sáng chói mắt nàng ta.

Nữ tử không đứng vững nữa, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

Lúc này, Triển Chiêu mới lững thững nhảy cửa sổ đi vào, điểm mũi chân, vững vàng hạ xuống trước mặt nữ tử."Đại lễ thế này, hạ quan nhận không nổi." Triển Chiêu khẽ mỉm cười, kéo người áo đen trên đất lên, nhét hắn ta vào ghế, rồi mới giũ áo choàng, quy củ hành lễ: "Hạ quan cứu giá chậm trễ, để quân chúa sợ hãi rồi."...

Lời tác giả:Bạch Ngọc Đường: Ngũ gia rất tức giận, là loại dỗ không được.

Cùng suy luận một câu hỏi đơn giản nhé:Nhà một họa sĩ rất nổi tiếng đột nhiên có trộm, không mất thứ gì khác, chỉ có bức họa trị giá ngàn vàng hắn mới hoàn thành gần đây là mất.

Vì vậy, họa sĩ đến Khai Phong phủ tố cáo, mời Thanh Thiên đại lão gia giúp hắn tìm tranh.

Bao Chửng phái Triển Chiêu đi xem xét tình hình.

Đến nhà họa sĩ, y phát hiện nhà y không có dấu vết bị lục lọi, giấy và bút trên bàn đều đủ cả, bày rất ngay ngắn. ngôn tình sủng

Họa sĩ nói với y, những thứ này đã được bày như thế từ trước khi mất tranh rồi.

Triển Chiêu hỏi hắn trong nhà còn ai nữa.

Họa sĩ nói còn có một đầu bếp, ngày thường không ra khỏi cửa, chỉ ở quanh khu bếp một mẫu ba phân, cũng không đến tiền viện.

Ngoài ra còn có một quản ra, bận rộn trước sau giúp hắn sắp xếp chuyện vặt trong phủ.

Quản gia đã lớn tuổi rồi, thỉnh thoảng hay quên, nhưng vì ông ấy ở trong phủ đã lâu, quen việc, nên hắn cũng không đuổi ông ấy chỉ vì ông ấy hay quên.

Triển Chiêu gọi hai người kia tới lần lượt hỏi, sau đó lại hỏi họa sĩ, ngày mất tranh có khác gì ngày thường không.

Hoa sĩ nói, ngày thường hắn có một thói quen, thường nhân lúc mặt trời sắp xuống núi, ngồi xe dựa đi ra ngoài dạo một vòng, hóng gió.

Mỗi lần như thế đều tốn khoảng một canh giờ.

Nhưng ngày mất tranh, xe ngựa đột nhiên bị hỏng trên đường, đợi đổi xe xong mới về thì đã chậm hơn ngày thường nửa canh giờ.

Về tới nơi, hắn cũng không lập tức tới thư phòng xem tranh, mà rửa tay ăn cơm.

Sau khi ăn no, hắn mới đi tới thư phòng, rồi phát hiện tranh đã mất.

Triển Chiêu hỏi hắn, lúc ăn có thấy gì khác ngày thường không.

Họa sĩ gãi đầu suy nghĩ, nói không có gì khác cả, giống y ngày thường.

Triển Chiêu gật đầu, sai người trói đầu bếp lại mang đi.

Xin hỏi: Tại sao người trộm tranh lại là đầu bếp?

Truyện convert hay : Huyền Huyễn: Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện