Trong giây phút đó Đào Nhuyễn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:
Thực ra căn bệnh của Cố Chi Châu không phải là do chướng ngại tâm lý, mà là hơi "chớp nhoáng" chút thôi?
Ngẫm lại lần trước ngay sáng sớm cô đã giúp anh khẩu giao, Cố Chi Châu liền nhanh chóng như vậy....!
Lần này cô dụ dỗ anh đặt cậu bé trước miệng huyệt nhỏ, kết quả Cố Chi Châu lại "thần tốc" ra rồi...!
Nhưng ý nghĩ hoài nghi đó chỉ tồn tại trong giây lát, khi cô chạm vào bàn tay lạnh buốt cùng tấm lưng hãy còn run rẩy của Cố Chi Châu, tất cả mọi nghi hoặc đều tan biến.
Người đàn ông của cô có chướng ngại tâm lý, nhưng không sao, cô có đủ kiên nhẫn, cũng rất thích anh, cho nên cô sẽ cùng anh vượt qua những chướng ngại này.
Hơn nữa lần này Cố Chi Châu đã vì cô mà tiến một bước lớn không phải sao? Anh đã bắt đầu muốn làm cô rồi không phải sao?
Chỉ là bắn hơi nhanh chút thôi...!
"Nhuyễn Nhuyễn..." Tiếng Cố Chi Châu trầm khàn.
"Không sao," Đào Nhuyễn ngược lại còn an ủi anh, "Anh đã rất tiến bộ rồi, lần sau chúng ta lại thử tiếp."
Hầu kết Cố Chi Châu lăn lộn, vươn tay cầm lấy thứ đồ thô to kia, động tác thô bạo: "Anh có thể, Nhuyễn Nhuyễn, em cho anh thử lại lần nữa..."
Đào Nhuyễn không ngại để Cố Chi Châu thử, nhưng anh càng thử nó lại càng mềm xèo, bị anh chà xát đến không ra hình dạng, Đào Nhuyễn không đành lòng để anh tiếp tục.
Vốn là một căn dương v*t hồng hào khoẻ mạnh, bị Cố Chi Châu sờ nắn như vậy, ngược lại càng không ổn.
"A Châu..." Đào Nhuyễn gọi anh, "A Châu anh buông tay ra...."
Cố Chi Châu không nghe cô, đôi mắt càng ngày càng đỏ.
"Cố Chi Châu!"
Đào Nhuyễn hét to, cuối cùng cũng ngăn được hành động làm đau chính mình của Cố Chi Châu.
"Đừng làm vậy, anh hãy nghĩ cho em, nghĩ cho tương lai tính phúc của em nữa, được không anh?"
Đào Nhuyễn nắm lấy tay Cố Chi Châu, giúp anh lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó ôm chầm lấy anh.
"Không sao cả, A Châu, cứ từ từ, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn."
Đào Nhuyễn vỗ về trấn an anh, Cố Chi Châu rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Bị anh nhìn chăm chú, Đào Nhuyễn liền buông anh ra, xem xét căn dương v*t khốn khổ bị anh giày vò.
"Đỏ lên rồi..."
Đào Nhuyễn đau lòng vuốt ve, nhìn Cố Chi Châu vẫn còn mâu thuẫn, ôn nhu nói: "Em thổi thổi cho anh nha?"
Cố Chi Châu cuối cùng cũng thả