Edit: Du Di
Giọng Liêu Đào Đào vang lên ở bên tai nhưng Đào Nhuyễn không nghe được gì cả.
Cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Cố Chi Châu trả lời.
"Tôi đang ở khu dạy học 1C, em có muốn qua không?"
Đào Nhuyễn dứt khoát trả lời: "Được, vậy để em đến chỗ anh."
Biểu cảm của Liêu Đào Đào trở thành không thể tin được: "Cái gì đây? Cậu hẹn được với Cố Chi Châu luôn à?"
Cố Chi Châu mặc dù nổi tiếng là dịu dàng, nhưng cũng nổi tiếng là không thể nào hẹn được.
Cố Tiếu cũng ngẩn người ra: "Chuyện gì?"
Mặc dù là đưa WeChat của Cố Chi Châu cho Đào Nhuyễn, cô vẫn không ngờ được Cố Chi Châu không chỉ chấp nhận lời mời kết bạn mà còn trực tiếp đồng ý gặp mặt Đào Nhuyễn.
"Mình đi thay quần áo để ra ngoài đây." Đào Nhuyễn dường như rất vội.
Cô không ăn mặc cẩn thận mà chỉ thay một chiếc quần jean và áo sơ mi rồi vội vàng rời đi.
Liêu Đào Đào và Cố Tiếu còn ở lại trố mắt nhìn nhau.
...!
Đào Nhuyễn đến thẳng khu dạy học mà Cố Chi Châu nhắn qua.
Bởi vì là thứ bảy, toàn bộ khu nhà rất yên tĩnh.
Đào Nhuyễn yên lặng đẩy cửa phòng học ra liền nhìn thấy bóng người đang nghỉ ngơi bên cửa sổ.
Cố Chi Châu, thật sự rất đẹp trai.
Anh ấy đẹp trai theo kiểu có thể khiến người ta nhìn một cái đã thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn cái nữa vẫn thấy chưa đủ.
Dù là nhắm mắt lại không có biểu cảm gì thì Đào Nhuyễn vẫn bị khuôn mặt đẹp trai quá đáng kia làm cho choáng váng.
Có thể trở thành nam thần của toàn trường, tất nhiên không thể phủ nhận được sức hấp dẫn của anh.
Trong một tích tắc, Đào Nhuyễn đã nghĩ rằng gương mặt điển trai này chính là vốn liếng lớn nhất của Cố Chi Châu.
Nếu không thì sao khi nhìn thấy gương mặt này, khí thế của cô liền tụt mất bảy phần chứ.
Đào Nhuyễn khẽ thở dài.
Cô nhận ra được mình chẳng thể mang bộ dáng lý lẽ hùng hồn chống lại Cố Chi Châu, dù cho kẻ biến thái thao túng cô trong giấc mơ rất có thể là người này.
Làn gió nhẹ thổi đến từ cửa sổ giúp Đào Nhuyễn tỉnh táo không ít.
Cô cuối cùng cũng nhớ được mục đích chính của mình.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa, đi về phía Cố Chi Châu.
Người này có vẻ thật sự mệt mỏi, dưới đáy mắt còn mang theo một quầng thâm.
Anh ngủ thiếp trên cánh tay, ngay cả Đào Nhuyễn đến mà anh vẫn không nhận ra.
Đào Nhuyễn muốn nhìn vào cổ một chút, nhìn kỹ vào nối ruồi nhỏ nhạt màu.
Nhưng nốt ruồi lại nằm hướng về phía bên trong, cô không thể nhìn rõ được.
Đào Nhuyễn chỉ có thể nhìn tay phải của Cố Chi Châu đang rũ xuống bên đùi.
Sau đó đồng tử của cô co rút lại.
Quá giống.
Bàn tay này giống hệt bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng