Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão

Cháu Biết


trước sau

Advertisement
Thẩm Húc mời Chu Đại Hải và Chu Minh Hữu tới nhà ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng dọn nhà, thứ hai là cảm tạ bọn họ đã bớt thời gian hỗ trợ. Có đồ ăn, tất nhiên là không thể không có rượu. Thẩm Húc cố ý lấy ra rượu gạo thượng đẳng từ trong không gian, Chu Đại Hải Chu Minh Hữu uống vào đều khen ngon. Thấy bọn họ thích, Thẩm Húc liền bảo Điền Tùng Ngọc tìm cái bình đổ một ít cho bọn họ mang về.

Chu Đại Hải xua tay không nhận, Thẩm Húc nói: “Không phải thứ quý giá gì, là do một người bạn của cháu ở trong thành phố tự mình ủ, không tốn tiền.”

Lúc này Chu Đại Hải mới không từ chối nữa.

“Bác trai, lúa ngoài ruộng đã chín rồi, có phải nên thu hoạch rồi không?”

Tỉnh Lâm Tương nằm ở phương nam, một năm hai mùa, thu lúa sớm sau đó lập tức phải trồng gấp lúa vụ mùa. Cơ bản tương đương với không có thời gian nghỉ, được mọi người gọi là trồng vội gặt gấp. Thật ra tính ngày thì lẽ ra nên thu hoạch từ mấy hôm trước rồi.

Chu Minh Hữu thở dài: “Không phải hai năm trước công xã vừa mua một chiếc máy kéo sao? Thứ đồ chơi này ngày thường không có tác dụng gì lớn, nhưng đến lúc trồng vội gặt gấp thật ra lại có thể giúp đỡ được rất nhiều, đỡ được không ít sức lực. Mười mấy đại đội sản xuất dưới công xã chúng ta đều thay phiên nhau sử dụng, năm trước không đến lượt chúng ta, năm nay thật ra có thể dùng. Nhưng không khéo, tài xế lái máy kéo lại bị ốm, nhất thời không thể tìm ra được người khác biết lái nó.”

“Vốn dĩ tưởng anh ta không bị bệnh nặng gì, đợi thêm hai ngày, tài xế khỏi bệnh cũng được. Nhưng không ngờ anh ta tiêu chảy một lần, kéo dài mấy hôm vẫn chưa khỏi, nghe nói bây giờ vẫn đang bủn rủn chân tay! Không thể đợi đượ nữa, nếu đợi tiếp sẽ ảnh hưởng đến lúa vụ mùa. Cha tôi đã ra lệnh rồi, ngày mai mọi người cùng nhau ra đồng gặt gấp!”

Tròng mắt Thẩm Húc chuyển động: “Máy kéo còn ở đây không?”

“Vẫn đây! Để trong công xã, nhưng nằm ở đó không ai biết lái, có tác dụng gì?”

Thẩm Húc cười: “Tôi biết lái!”

Chu Đại Hải và Chu Minh Hữu đồng loạt sửng sốt.

“Không dối gạt bác trai, cháu từng học với bạn mình vài lần khi còn ở trong thành phố!”

Trên mặt Chu Đại Hải lộ vẻ nghi ngờ: “Cháu có lái được không?”

“Nếu bác trai không tin, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau tới công xã lấy máy kéo, để cháu lái cho bác xem. Nếu được chúng ta lái về, không được thì thôi. Thế nào?”

Chu Đại Hải vỗ bàn một cái: “Được, cứ như vậy đi!”

Cơm no rượu đủ, tiễn cha con nhà họ Chu xong, Điền Tùng Ngọc bước tới thu dọn bát đũa, bị Thẩm Húc ngăn lại: “Để anh!”

“Anh đã mệt mỏi cả ngày rồi! Chuyển nhà, quét dọn phòng ở, nấu cơm, tất cả đều do anh làm, em chỉ rửa vài cái bát, không mệt mỏi. Trước đây khi anh không ở nhà, em còn phải làm ra đồng làm việc.”

Nghĩ đến cuộc sống của cô ở nhà họ Chu, Thẩm Húc hơi nhíu mày: “Trước đây vất vả cho em rồi! Em yên tâm, bây giờ chúng ta đã dọn ra ngoài, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”

Vừa nói, động tác tay cũng không dừng lại, nhanh nhẹn thu dọn xong bát đũa, bê ra bên ngoài rửa, hoàn toàn không cho Điền Tùng Ngọc có cơ hội nhúng tay vào.

Điền Tùng Ngọc có chút không quen. Bình thường trước kia khi chồng cô được nghỉ phép về nhà, cũng sẽ giúp đỡ cô một chút, nhưng cũng chỉ là phụ giúp một chút mà thôi, chứ chưa từng tự tay ôm đồm mọi việc thế này.

Chỉ một lát sau, Thẩm Húc đã rửa sạch bát đũa quay về phòng, hắn lại nói với cô: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, không tiện làm mấy việc này, bắt đầu từ ngày mai đừng ra ruộng làm việc nữa, đợi sinh xong rồi tính sau. Anh sẽ xin nghỉ giúp em.”

Điền Tùng Ngọc nhíu mày: “Đâu đến nỗi ấy! Khối người trong thôn đang mang thai không phải cũng ra đồng làm việc sao? Em mới có vài tháng, cách lúc sinh còn xa lắm! Nếu nghỉ làm cả vài tháng, đến lúc phân lương thực người trong thôn sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa, bây giờ còn đúng thời gian trồng vội gặt gấp cần nhân thủ nhất.”

“Dù có cần người làm cũng không thiếu một người như em. Huống chi có máy kéo, có thể tiết kiệm không ít sức người. Còn chuyện em sợ người trong thôn không đồng ý, chuyện này dễ thôi, anh sẽ bỏ tiền ra mua đủ công điểm cho em.”

Thôn Thượng Thủy có quy định về chế độ lao động cụ thể, có thể xin nghỉ, nhưng số lần xin nghỉ hạn chế, vượt quá số lần thì không thể xin nghỉ được nữa, trừ khi tự mình bỏ tiền ra mua đủ số công điểm.

Trong thôn có không ít người làm như vậy, nhưng đều chỉ là mua một hai ngày, theo ý Thẩm Húc nói, anh định mua cả mấy tháng hiền sao?

Số tiền bỏ ra sẽ không ít, hơn nữa, từ xưa đến nay trong thôn chưa từng có chuyện này.

Điền Tùng Ngọc lập tức phản đối.

Thẩm Húc nói tiếp: “Bây giờ em đang ở trong giai đoạn đặc biệt, con cái quan trọng hơn. Nếu em cảm thấy nhàn rỗi quá sinh buồn chán, thì giúp anh một chút. Vào trong thôn hỏi thử xem nhà ai có dư thừa ớt cay, đậu phộng, đậu nành không, có thì mua toàn bộ, đậu nành làm thành tương, ớt cay mua nhiều chút, anh có việc cần dùng.”

“Ngày thường người trong thôn không có nguồn thu nào khác, có thể dùng mấy thứ tồn trong nhà này đổi chút tiền, đều vui lòng. Người trong cùng một thôn mua bán trao đổi với nhau, thuộc về hỗ trợ, không bị coi là đầu cơ trục lợi.”

Có vài đại đội quản lý nghiêm ngặt, chỉ có thể dùng đồ đổi đồ, nhưng người nhà quê đâu có nhiều thứ thích hợp cần đổi cho nhau như vậy? Thôn bọn họ tương đối khoan dung, nhưng sang thôn khác thì không được.

Thấy Điền Tùng Ngọc nhíu mày, hiểu được nỗi lo lắng của cô, Thẩm Húc nói thêm: “Nếu người trong thôn có hỏi, em cứ nói là anh nhận việc trong thành phố, có gia đình muốn tổ chức tiệc mừng, nhờ anh làm vài thứ.”

Cấm buôn bán tư nhân, nhưng nhận việc lại không tình vào trong đó. Ví dụ như nghề mộc, nghề xây dựng gì đó. Trong thời đại này, đầu bếp đều làm việc đứng đắn ở tiệm cơm quốc doanh, tiệc rượu bình thường đều do người trong nhà tự làm, có gia đình làm nhiều bàn tiệc, bản thân không thể xoay sở nổi sẽ nhờ người giúp đỡ. Bình thường công việc này sẽ không quá lớn, tất nhiên được cho phép.

Điền Tùng Ngọc gật đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, có lúc cảm thấy có người chồng tri kỷ như vậy khá tốt, có lúc lại cảm thấy chồng cô mang đến cảm giác xa lạ, có điểm không giống Chu Ái Dân mà cô quen biết.

Thẩm Húc cũng đã nhìn ra, nhưng không nói gì. Hắn không thể nào vẫn luôn sắm vai Chu Ái Dân được, thứ nhất là quá mệt mỏi, thứ hai là hắn không muốn. Hắn muốn làm chính mình, nếu thế thì phải cho người bên cạnh chậm rãi làm quen với những thay đổi của hắn.

Truyện convert hay : Hỗn Độn Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện