Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Đuổi Chim 1


trước sau

Advertisement
Thật ra Tiêu Tuệ đã đi đến phòng của Thái Kiều Chi tìm bà một chuyến, không tìm thấy cho nên mới đến phòng bếp thử vận may. Không nghĩ tới không chỉ nhìn thấy Thái Kiều Chi mà ngay cả chị dâu cả cũng ở trong phòng bếp.

Cứ như vậy, lời xin lỗi bà ta nghĩ cả buổi tối có chút khó có thể nói ra khỏi miệng.

Có điều xin lỗi chỉ là chuyện sớm muộn cũng phải nói, thừa dịp hiện tại không có mấy người ở đây, còn không bằng nói thẳng.

Sau khi Tiêu Tuệ suy nghĩ cẩn thận, vừa đóng cửa, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Thái Kiều Chi.

"Em dâu, chị đặc biệt đến xin lỗi em. Chuyện ngày hôm qua chị đã nghĩ rõ ràng, chị không nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, em chăm sóc bọn nhỏ tận tâm tận trách, nhưng chị cố ý lơ là điểm này, chị đã biết được sai lầm của chính mình, em dâu, em có đồng ý tha thứ cho chị không?"

Nói xong, còn quay người về phía Thái Kiều Chi biểu thị áy náy.

Thái Kiều Chi nghe đến nỗi sắp bối rối, bà nghĩ nhiều lắm thì sẽ được nghe một câu "Xin lỗi", không nghĩ tới chị dâu vậy mà trang trọng như thế, nên nói quả nhiên không hổ là người có ăn học từ trong thành. Nói vẻ nho nhã, làm hại trên người bà nổi lên da gà.

Thái Tiểu Đào nỗ lực thu nhỏ lại cảm giác về sự tồn tại của chính mình, hận không thể ẩn thân, biến mất ở vùng không gian này. Em dâu hai cũng thật là, còn ở ngay trước mặt bà ta xin lỗi A Chi? Bình thường không phải là người sĩ diện nhất sao. . .

"A, chị dâu, nói cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, chuyện ngày hôm qua em cũng không để ở trong lòng." Thái Kiều Chi đàng hoàng trịnh trọng nói, "Nhà chúng ta đứa nhỏ nào cũng đều rất ngoan, chỉ cần kiên trì một chút thì có thể chăm sóc bọn nhỏ rất tốt rồi."

Vốn bà còn muốn nói, sau này chị dâu muốn ra ngoài, có thể để đều mang đứa trẻ trong nhà đi theo. Nhưng sợ là nếu nói như vậy thì sau này chị dâu sẽ suy nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn không nói ra.

Tin tưởng lần này chịu giáo huấn, chị dâu sẽ ghi lại thời gian rất lâu.

Sau khi được tha thứ, Tiêu Tuệ cũng không ngốc ở trong phòng bếp bao lâu, liền đi ra ngoài.

"Ai, chuyện gì vậy chứ . ." Thái Tiểu Đào nhỏ giọng nói một câu.

Thái Kiều Chi nhún vai một cái, không lên tiếng.

Ăn xong điểm tâm, các người lớn ở trong tiếng chiêng đồng ra ngoài làm việc, bốn đứa trẻ lớn mang theo túi xách ra ngoài đến trường, cũng không lâu lắm, trong nhà cũng chỉ còn lại Thái Tiểu Đào và hai anh em Mễ Thiên Ân, Mễ Điềm Điềm.

Đáng nhắc tới chính là, hai anh em Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch vừa ra đến trước cửa, vẫn bị Thái Kiều Chi nhét vào trứng gà rừng, để ở trong trường học nếu như đói bụng thì bọn họ chia nhau ăn. Hai người không thể không nghe mẹ, chỉ có thể đồng ý.

Vốn trứng gà rừng này là giữ lại cho em gái, kết quả cuối cùng vào trong miệng bọn họ.

Ngày hôm qua khóc một hồi, cũng không lưu lại bóng tối bao lớn cho Mễ Thiên Ân, cậu thật vui vẻ tìm tới Mễ Điềm Điềm, hưng phấn nói: "Đi thôi, Điềm Điềm, chúng ta ra ngoài hái rau dại, sau đó bắt cá bắt thỏ đi."

Tuy rằng các anh trai chị gái đều đi học, nhưng hai người bọn họ nhất định cũng có thể. Ngày hôm qua cậu không tham dự đến được, ngày hôm nay nhất định phải bù đắp.

Mễ Thiên Ân vui sướng hài lòng nghĩ, đã tưởng tượng ra hình ảnh cùng với Điềm Điềm thắng lợi trở về. Hây da, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, phía sau tốt nhất nên có thêm một con heo con, thật nhiều thịt, đủ cho cả nhà bọn họ ăn thật lâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mễ Thiên Ân đều phải chảy nước dãi.

"Không được." Nhưng mà Mễ Điềm Điềm không chút nghĩ ngợi từ chối, "Ngày hôm nay Điềm Điềm không dự định ra ngoài, anh trai cũng đừng đi ra ngoài, chờ sau này có một ngày nghỉ, chúng ta lại theo các anh trai chị gái ra ngoài."

Ngày hôm nay thời điểm cô mới vừa rời giường, liền nhận được nhắc nhở ấm áp của Thủy Tinh Cầu, nói ngày hôm nay vận may của cô không phải rất tốt, màu sắc vận may hiện ra màu xám nhàn nhạt, vì lý do an toàn, vẫn ở nhà tốt hơn.

"Có điều có chút chuyện kỳ quái, ngày hôm nay vật biểu tượng của Điềm Điềm cô mà là đá cuội có hình dạng trái tim, nếu như nhìn thấy, nhất định phải nhặt lên nha, có thể giúp cô tránh thoát tai nạn, gặp dữ hóa lành." Giọng điệu Thủy Tinh Cầu mang theo kinh ngạc nói bổ sung.

Mễ Điềm Điềm nháy mắt một cái, đá cuội thì cô biết, chính là cục đá nhỏ bóng loáng trơn mượt, màu vàng màu trắng màu đen màu gì đều có, ở bờ sông nhỏ sau thôn tùy ý có thể thấy được, cũng không hiếm có. Nhưng. . . Thật sự sẽ có đá cuội hình dạng trái tim sao?

Cho dù có, cái kia cũng có thể là ở bờ sông nhỏ, cô không ra khỏi cửa, làm sao có khả năng sẽ nhìn thấy. Xem ra vật biểu tượng mà Cầu Cầu nói này, cô không tìm được rồi.

Truyện convert hay : Thần Cấp Cuồng Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện