Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Bói Toán 1


trước sau

Advertisement
Buổi tối đầu tiên sống lại, Mễ Điềm Điềm ngủ cũng không yên ổn.

Vừa mới bắt đầu, là một viên Thủy Tinh Cầu lòe lòe tỏa sáng tiến vào trong mộng của cô, xem ra thật giống có chút tức giận, vây quanh cô xoay chuyển vài vòng, sau đó chủ động đẩy tay cô ra, để lòng bàn tay của cô dán sát vào mặt cầu tròn vo, sau khi thở mấy hơi, ánh sáng bên ngoài Thủy Tinh Cầu đã biến thành màu đỏ, một đoạn tin tức tập trung vào trong ý thức của cô.

Vận may ngày mai: 77

Phương hướng may mắn: Đông

Vật biểu tượng: Không

Rõ ràng cô cũng không biết chữ, nhưng có thể biết mỗi chữ có nghĩa gì, thế nhưng đặt chung lại cùng nhau có chút không thể lý giải tốt.

"Ôi, vận may ngày mai cũng không tệ lắm mà, đi bắt cá hẳn là ổn, Điềm Điềm, cô ngủ tiếp đi, chờ cô tỉnh ngủ thì anh Cầu tôi sẽ tính sổ với cô." Thủy Tinh Cầu nói xong, rất nhanh đã biến mất rồi.

Trong giấc mộng, Mễ Điềm Điềm không có ý thức về nguy cơ, vui vẻ phất phất tay, tiếp tục du ngoạn. Nhưng rất nhanh sau đó, cảnh tượng chuyển đổi, bóng đêm giáng xuống, cô thật giống như vừa trở lại đời trước của chính mình.

Từ khi cô bị đá đập trúng đầu trở thành đồ ngốc, trong nhà liền cũng không còn tiếng cười cười nói nói. Bà nội dùng hết tiền tích góp trong nhà để trị bệnh cho cô, nhưng chạy khắp cả bệnh viện to to nho nhỏ trong huyện, bệnh của cô vẫn không có tốt.

Bác trai cả và bác gái cả bỏ việc làm cùng bôn ba chung quanh, bởi vì không có tinh thần, bác gái cả trượt chân ở cửa nhà, mất đi bé cưng bọn họ thật vất vả trông đợi.

Bác hai gái như là biến thành người khác, bắt đầu cãi vã với bác hai, nói không chịu được muốn rời khỏi bác hai.

Cha mẹ bởi vì cô mỗi ngày than thở, làm việc kiếm lời không có tiền, liền bí quá hóa liều đi chợ đêm tiến hành buôn đi bán lại, trong một lần kiểm tra đột kích không cẩn thận bị bắt, lập thành tội "Đầu cơ trục lợi", sau khi bị mang đi cũng không trở lại nữa.

Mà hai anh trai sinh đôi, đầu tiên là em gái đã biến thành như vậy, cha mẹ vừa xảy ra vấn đề, thành tích ở trong trường học rất nhanh xuống dốc không phanh, chính mình cũng không có tâm tư đi học, trong mấy tháng cấp tốc lớn lên, không còn vẻ ngây thơ hoạt bát của trẻ con, cuối cùng thậm chí lén lút ngừng học.

Mà sau đó, Mễ Điềm Điềm cái gì cũng không biết. Trong một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, cô bị một người phụ nữ khuôn mặt mơ hồ không rõ mang đi, giao cho mấy người đàn ông. Người phụ nữ cầm mấy tiền mà người đàn ông đưa cho rồi vội vã rời đi, lưu một mình cô bị mang đi tới nơi xa xôi.

Đường xá nhấp nhô, bệnh tật đột phát, vô tình vứt bỏ, bóng đêm âm u lạnh lẽo.

. . .

Mễ Điềm Điềm nhíu mày thật chặt, ở trên giường lăn lộn trái phải, trên trán đổ mồ hôi như mưa, trong miệng liên tục nói mê.

Cô giãy dụa muốn thoát ra khỏi từ trong ác mộng, nhưng mí mắt nặng trĩu căn bản không mở ra được. Mễ Điềm Điềm vô cùng oan ức, muốn liều mạng liền khóc ra thành tiếng.

Lúc này, bên cạnh có một đôi tay ấm áp mềm mại đưa qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên người cô, động viên.

"Điềm Điềm có phải mơ thấy ác mộng không? Không cần phải sợ, cha mẹ và anh trai đều ở bên cạnh con, con an tâm ngủ đi."

Tiếng nói Thái Kiều Chi truyền tới, dường như là một luồng ánh sáng ấm áp xuyên thấu bóng đêm. Ác mộng rốt cục đi xa, ánh sáng một lần nữa giáng lâm. Mễ Điềm Điềm giãn lông mày ra, không sợ hãi và hoảng sợ nữa.

Đúng vậy, cô đã trở về, mọi người sẽ không giống như trong ác mộng nữa.

Mễ Điềm Điềm ngủ thiếp đi.

Làm yên lòng con gái đột nhiên mơ thấy ác mộng, Thái Kiều Chi vừa quay đầu lại, dựa vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhìn thấy chồng ngồi ở trên giường suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì, quanh thân bị một luồng ủ rũ khôn kể quay chung quanh.

"Làm sao vậy?"

"Không, không có gì. . ." Mễ Húc Quang khẽ thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc."

Trải qua ngày này, Thái Kiều Chi xác thực cũng mệt mỏi, không tiếp tục hỏi tới, sau khi nằm xuống thì rất nhanh đã ngủ.

Mễ Húc Quang cũng nằm xuống, thế nhưng cũng không ngủ. Ông mở to hai mắt, nhìn trần nhà đen sì sì trên đỉnh đầu một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, mới chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

***

Sáng sớm, chim nhỏ dậy sớm líu ra líu ríu ở đầu cành cây, thôn trang nhỏ tỉnh lại sau một đêm yên tĩnh, mọi người từ trong giấc mộng tỉnh lại, đều đâu vào đấy rời giường, rửa mặt, ăn điểm tâm, chuẩn bị nghênh tiếp một ngày mới.

Mễ Điềm Điềm mơ mơ màng màng nghe được chim tước kêu to, nhưng không tỉnh lại, vẫn là Mễ Thiên Hạo thấy em gái còn ở vùi đầu ngủ say như chết, chỉ lo cô không kịp thời gian đã hẹn cẩn thận, đi qua gọi cô dậy.

"Em gái, nên rời giường rồi, chúng ta không phải đã nói sẽ đi hái rau dại và bắt cá sao?" Mễ Thiên Hạo ở bên tai Mễ Điềm Điềm nhỏ giọng hô lên.

Vừa nghe đến từ "Cá" này, nước miếng trong miệng Mễ Điềm Điềm không tự chủ được bắt đầu tràn lan, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở, trong miệng liền lầu bầu nói các anh trai chờ cô một chút, đừng bỏ cô lại.

"Con trai, mấy đứa muốn đi bắt cá?" Mễ Húc Quang phiền nhiễu còn không ra ngoài, không cẩn thận nghe được con trai nói, "Còn muốn mang theo Điềm Điềm cùng đi?"

Ông theo bản năng liền muốn ngăn cản, hôm qua con gái mới mới vừa bị thương, ngày hôm nay liền muốn ra ngoài chơi, thích hợp sao? Nhưng chưa kịp há mồm nói chuyện, liền thấy ba cái đầu nhỏ đồng loạt nhìn lại, trên mặt là vẻ mặt khẩn cầu giống nhau như đúc.

Làm vị trí đảm đương vẻ đáng yêu trong nhà, Mễ Điềm Điềm híp đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, hướng
Advertisement
về Mễ Húc Quang làm nũng.

Mễ Húc Quang: . . Chuyện này ai mà chịu nổi?

"Khụ, mọi người muốn đi ra ngoài chơi cũng có thể, thế nhưng phải nói cụ thể ở nơi nào, chờ đến khi cha làm xong công việc thì liền qua xem một chút." Mễ Húc Quang chỉ có thể thay đổi lời giải thích.

Mễ Thiên Hạo báo vị trí, ngay ở một dòng suối nhỏ làng phía đông bên cạnh, dòng nước không sâu cũng không chảy xiết, nếu như bọn họ chỉ hoạt động ở xung quanh thì sẽ không có nguy hiểm quá to lớn.

"Được, vậy các con đi đi." Mễ Húc Quang gật gật đầu, "Thiên Hạo, con phải trông coi Điềm Điềm và Thiên Trạch, đừng xuống nước, trời lạnh như thế này, rơi xuống nước khẳng định sinh bệnh."

"Yên tâm đi cha, con sẽ trông chừng bọn họ." Mễ Thiên Hạo làm anh cả, vẫn rất có lòng trách nhiệm.

Mễ Điềm Điềm thấy cha cũng đồng ý, vui vẻ mà cười cười, từ ổ chăn chui ra dự định chính mình mặc quần áo. Bất đắc dĩ tuổi quá nhỏ, ngắn tay ngắn chân, dằn vặt một hồi lâu mới mặc xong một cái áo lông, một bên Mễ Thiên Trạch nhìn không được, chủ động lại đây giúp em gái mặc quần áo.

"Cám ơn anh trai, bẹp ~" Mễ Điềm Điềm ở trên gương mặt Mễ Thiên Trạch lưu lại một ngụm nước.

Mễ Thiên Trạch bụm mặt cười khúc khích, Mễ Thiên Hạo đố kị đến đôi mắt đều đỏ, cũng chạy tới hôn nhẹ.

Như vậy mới công bằng.

"Húc Quang, mau dẫn bọn nhỏ đi ra ăn điểm tâm."

Âm thanh Thái Kiều Chi từ bên ngoài truyền đến, mấy người nhốn nháo loạn tùng phèo nhanh đi ra ngoài, Mễ Húc Quang vui cười hớn hở đáp một tiếng, trước tiên mang theo bọn nhỏ đi rửa mặt.

Mễ Điềm Điềm ló đầu nhìn cái bóng của chính mình bên trong chậu nước, phát sinh kinh ngạc nho nhỏ thốt lên: "A, kem đánh răng nứt ra rồi."

Nói xong, dùng ngón tay của chính mình chạm dấu kem đánh răng trên trán. Trải qua cả một đêm, kem đánh răng mỏng manh đã nứt thành một khối nhỏ một khối nhỏ, tay đụng vào thì liền rơi xuống, trong chốc lát, trên trán Mễ Điềm Điềm cũng chỉ còn lại một chút dấu vết.

"Nơi nào, cha xem một chút?" Mễ Húc Quang chỉ lo con gái không nhẹ không nặng, làm đau đớn chính mình, vội vã lại đây kiểm tra.

Kết quả lại phát hiện, cái trán con gái trơn bóng bằng phẳng, cục u vậy mà đã xẹp xuống. Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng sau mấy ngày thì trên trán Điềm Điềm sẽ trở nên xanh xanh tím tím, không nghĩ tới một đêm trôi qua thì đã khôi phục trắng mịn.

Chẳng lẽ nói, một đứa trẻ có năng lực tự lành tốt hơn?

Trán của con gái tốt rồi, Mễ Húc Quang đương nhiên là hết sức vui vẻ, không nghĩ ngợi gì nhiều, thuần thục giúp con gái rửa sạch mặt, lau khô ráo dấu kem đánh răng còn lại, liền mang theo cô đi ra ngoài.

Trước khi đi, cũng chưa quên nói với hai cậu nhóc cũng làm nhanh lên.

Ngày hôm nay đến phiên Thái Kiều Chi làm cơm, cô dùng hạt cao lương làm một bát cháo, vừa nướng bánh lại làm thêm ít lương thực phụ, thêm vào Thái Tiểu Đào tự mình làm dưa muối, cả nhà đồng thời ăn, cũng có thể ăn no bảy tám phần.

Mễ Điềm Điềm bị cha đặt lên trên băng dài, chân ngắn nhỏ không chạm đất, chậm rãi lắc lư, hai tay nâng quai hàm nhìn thức ăn trên bàn.

"Điềm Điềm, sao con không ăn?" Mễ Húc Quang ngồi ở bên cạnh con gái, tò mò hỏi.

Mễ Điềm Điềm lắc lắc đầu, "Cha, Điềm Điềm phải đợi mọi người cùng nhau ăn."

Quả nhiên không hổ là con gái ngoan của ông, thật hiểu chuyện. Mễ Húc Quang lặng lẽ tự hào một hồi, cùng con gái chờ.

Khoảng chừng không bao lâu sau.

Rất nhanh, tất cả mọi người trong nhà đều thuận lợi ngồi xuống, náo nhiệt làm thành một vòng.

Ngửi thấy mùi thơm ngát của ngũ cốc, mọi người chỉ cảm thấy trên người tất cả đều là sức lực, ăn no mặc ấm, tương lai mới có hi vọng, không phải sao?

Nhưng mà lúc này, sát vách lại náo loạn lên.

Vẫn là âm thanh quái gở của Triệu Hồng Diệp đang mắng người: "Ôi Ôi, tối hôm qua không phải nói chân đau không đi được hay sao, ngày hôm nay làm sao liền có thể xuống giường? Vợ Hải Tử, không phải cô giấu tiền riêng đó chứ? Còn không mau giao ra đây cho tao."

"Không có, mẹ, con làm sao có khả năng sẽ có tiền, tiền trong nhà đều ở chỗ mẹ, con làm sao có khả năng giấu riêng chứ?" Vợ Hải Tử, cũng chính là Vân Nga hu hu khóc lóc, âm thanh đứt quãng.

"Phi, tao mới không tin, tránh ra cho tao, tự tao đi vào tìm." Triệu Hồng Diệp đẩy Vân Nga một cái, trực tiếp đi vào phòng của bọn họ.

Người nhà họ Mễ ở sát vách không nói lời nào nhìn một hồi lâu, cái nhà họ Tiền này, Triệu Hồng Diệp này, từng ngày từng ngày đều diễn vở kịch lớn.

Có còn để cho người ăn cơm thật ngon hay không?

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện