Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Ấn Tượng Tốt 1


trước sau

Advertisement
Người nhà họ Phương bắt đầu nghe thấy tiếng mắng của Đường Phụng ở bên ngoài thì ai nấy đều rất tức giận.

Bọn họ đâu có động vào người đàn bà chua ngoa đanh đá này đâu mà bỗng nhiên lại chạy tới đây mắng?

Trước đây Tống Sở thường hay đến gây rối bọn họ đều nhịn, hôm nay Đường Phụng lại tới chắn trước cửa chửi mắng, quả là ức hiếp người ta mà.

Thế là bọn chuẩn bị ra ngoài đi tìm đội trưởng đến xem rồi xử lý.

Nhưng dần dần lại nghe thấy Đường Phụng vừa mắng vừa nói hết chuyện của Phương Nguyệt Lan ra. Trong nháy mắt sắc mặt của người nhà họ Phương đều rất khó coi.

Sắc mặt chị dâu cả của Phương Nguyệt Lan trầm mặc: “Trước đây chị thấy rất lạ, Tống Sở và em dâu rõ ràng là bạn bè, tại sao mẹ của cô ta lại thích tìm nhà ta để gây rối, hóa ra toàn là nhờ vào sự xúi giục của cô nhỏ.”

Chị dâu hai cũng rất tức giận: “Cái gì mà chúng tôi làm cái gì cùng bắt đều em dâu làm, chúng ta âm thầm ngược đãi em dâu. Lời nói này đúng là vô lương tâm mà.”

Quả thực là bọn họ sai bảo em dâu làm việc, nhưng ở cái thôn này ngoài Tống Sở ra thì có con gái nhà nào không phải làm việc đâu?

Phương Nguyệt Lan không lười, nhưng sức khỏe yếu ớt, vậy nên đi làm việc chẳng kiếm được bao nhiêu điểm công.

Nhưng chẳng ngờ rằng Phương Nguyệt Lan lại nói với người ngoài là bọn họ ngược đãi cô ta, điều này làm người ta tức tối quá mà.

Hai anh em nhà họ Phương cũng không ngờ rằng em gái mình là loại người như thế, nhắc đến lần bị đánh trước, hai người họ lại cắn răng cắn lợi nói: “Rốt cuộc là làm sao mà mấy người ngược đãi con bé? Rồi con bé lại đến xúi giục Tống Sở đánh chúng tôi, chúng tôi là anh ruột của con bé mà.”

Tuy bọn họ không đối đãi với Phương Nguyệt Lan vô cùng tốt, nhưng cũng không tính là kém, cuộc sống của cô ta tốt hơn con gái không ít nhà, còn cho cô ta học xong cấp 2. Nhưng giờ cô ta lại làm bại hoại danh tiếng của bọn họ trước mắt người ngoài, đúng là sói mắt trắng.

Sắc mặt cha mẹ nhà họ Phương cũng không dễ coi, bọn họ càng không ngờ rằng đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành của bọn
Advertisement
họ có thể làm ra chuyện như thế.

“Có phải hiểu nhầm không thế? Cái con đàn bà như Đường Phụng hay bịa đặt lung tung lắm.” Mẹ Phương vẫn còn chút hy vọng nói.

Chị dâu cả cười khẩy: “Mẹ, mẹ đừng nói giùm nó, tính cách Đường Phụng thế nào, nếu như không có chuyện gì xảy ra, sao mà bà ta chạy tới đây mắng chửi được.”

“Chắc chắn là chuyện em dâu lợi dụng Tống Sở bị bà ta phát hiện ra rồi nên mới chạy tới đây mắng chửi.” Chị dâu hai nói.

Cô ta không thấy em chồng là một người ngây thơ vô tội hay gì, trước đây cô ta phát hiện ra đối phương là một người rất mưu mô xảo quyệt.

Mẹ Phương lúc này mới lúng túng nói: “Mẹ ra ngoài xem thế nào.”

Bà ta mở cửa đi ra thì thấy ngoài cửa lớn có rất nhiều người đứng vây quanh xem. Bà ta vừa chuẩn bị giả bộ đáng thương thêm cả thông cảm thì bị Đường Phụng chỉ vào mặt mắng cho không biết dạy dỗ con gái, còn chưa kịp phát huy tài năng biểu diễn đã bị mắng cho đơ người luôn.

Bà ta nhịn không nổi nên mở mồm tranh luôn, nhưng mà bàn về cãi nhau trong cái thôn này không ai địch được Đường Phụng. Cãi qua cãi lại mấy hồi, càng cãi lại càng hăng, cãi đến nỗi mà suýt nữa thì bà ta hoài nghi nhân sinh.

Vốn dĩ hai ngày này Phương Nguyệt Lan còn đã nghĩ cách làm sao để dỗ Tống Sở lấy lại lòng tin của cô. Nghe thấy Đường Phụng chạy tới tìm nhà cô, lồng ngực bỗng đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô ta chạy về nhà, đứng đằng xa thì thấy Đường Phụng đang chỉ vào mặt mẹ cô ta mà chửi, những người khác trong nhà muốn đi ra nói vài câu nhưng cũng bị mắng. Sắc mặt ai nấy trong nhà đều rất khó coi, cô ta muốn chạy về nhưng bước chân không thể cử động.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện