Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Bọn Họ Đụng Chạm Đến Ai Rồi Sao? 2


trước sau

Advertisement
"Đương nhiên là tin được rồi, nhà anh ấy ở bên Kinh Đô còn có người làm quan lớn nữa đấy." Tống Sở cảm thấy dùng Cố Việt để chịu lỗi tốt hơn, dẫu sao anh cũng là đến từ Kinh Đô, thoạt nhìn thì khí chất và điệu bộ cũng không giống như là người có xuất thân từ gia đình phổ thông.

Trong trí nhớ, ông lão Cố của chuồng bò chính là ông nội của anh, hẳn là thân phận cũng không đơn giản.

"Vậy chúng ta cứ lén lút giao thiệp với phần tử xấu, cho bọn họ hơi ấm?" Nếu như chuyện này đổi thành là những đứa con khác, Đường Phụng chắc chắn sẽ cho mấy cái bạt tai sau đó mắng té tát, nhưng đổi lại là con gái, bà liền cảm thấy quá có lý.

Tống Sở khẽ gật đầu: "Chúng ta đúng là không thể giao thiệp ra ngoài mặt, cũng đừng làm quá mức, tóm lại để cho họ cảm nhận được ý tốt của chúng ta là được."

Làm quá mức, người ta cũng không phải mắt mù mà nhìn không ra.

Đường Phụng cười nói: "Đúng thật nên vậy, vẫn là Út bảo của mẹ thông minh."

"Học hỏi em gái của tụi bây nhiều chút, suốt ngày chỉ biết lêu lổng, thật đúng là một lũ sói mắt trắng ăn hại." Sau đó trừng mắt hai cái với đứa con trai không không vừa mắt mình.

"...." Anh hai Tống và anh tư Tống cảm thấy rất oan ức, mẹ muốn khen ngợi em gái thì cứ khen sao lại mắng tụi con chứ, quản tụi con làm gì chứ!

Tống Sở còn khá tán thành mà phụ họa, "Đúng đấy, sau này học hỏi em nhiều một chút, cho đỡ các anh chỉ gây ra mấy chuyện khiến người khác không vui."

"....." Bọn họ đụng chạm đến ai rồi sao?

"Anh hai, món ăn gia truyền mà ngự trù làm ra, các món ăn tiệm cơm quốc doanh căn bản không thể bì được, anh không muốn thử sao?" Tống Sở lại nhìn anh hai Tống hỏi.

Anh hai Tống nuốt một ngụm nước bọt: "Đương nhiên là anh muốn ăn rồi."

"Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là của người khác, anh có muốn ăn cũng không thể thường xuyên được ăn, có phải là cần học được kỹ năng nấu nướng, sau này muốn ăn thì bản thân tự nấu chẳng phải là tốt hơn hay không?" Tống Sở bắt đầu dụ dỗ.

Anh hai Tống liếc mắt: "Bé út, em xem anh là thằng ngốc sao, cho dù anh có học được thì người nấu ăn trong nhà cũng chẳng phải anh."

Tống Sở phát hiện cái tên này quả nhiên là rất khôn ngoan, không dễ dàng lung lay như vậy, nhưng cô vẫn còn chiêu dự phòng khác, "Anh chỉ cần đi học nấu nướng, sau này chuyện nấu nướng trong nhà em sẽ để anh là người nấu, mặc sức cho anh làm loạn."

Muốn luyện thành kỹ năng nấu nướng của đầu bếp, thời kỳ đầu phung phí nguyên liệu nấu ăn là cần thiết, có bỏ thì mới có được.

Nghe nói vậy, anh hai Tống cũng không nhịn được mà có chút động lòng, chủ yếu là nếu như có thể tự mình nấu nướng thì liền có thể ăn vụng.

"Chuyện này cũng không phải em nói là tính được." Anh ta liếc nhìn mẹ già một cách chăm chú.

Tống Sở nũng nịu với Đường Phụng: "Mẹ ơi, sau này chuyện bếp núc trong nhà cứ giao cho anh hai làm đi nhé! Suốt ngày mẹ phải vì cái nhà này mà lo ngược lo xuôi rồi, đi làm về rồi vẫn còn phải nấu ăn, cực biết bao nhiêu luôn, mẹ cũng cần phải an tâm nghỉ ngơi đi ạ."

"Mẹ biết là con có hiếu, nhưng giao nhà bếp của con cho anh hai, vậy chẳng phải là để dê vào miệng cọp hay sao?" Đường Phụng vừa cảm động lại vừa do dự.

"Mẹ à, đây cũng chỉ là cái nghèo càn quấy, con có một cách để kiếm tiền. Đợi cho đến khi thực hành tốt rồi gia đình chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên, nhà bếp lãng phí chút cũng chẳng sao."

Tống Sở đong đưa bà, "Con đây là đang đau lòng mẹ, bình thường anh hai là người lười nhất nhà, cũng nên để anh hai san sẻ việc nhà với con nhiều hơn rồi."

"...." Anh hai Tống mở mang tầm mắt, ngoài việc phát hiện ra mánh khóe mà em gái mình mang ra để dỗ dành mẹ mình càng ngày càng cao tay ra, còn cảm thấy bản lĩnh mở to mắt nói xạo của em gái mình càng ngày càng tiến bộ rồi, rõ ràng trong nhà này người lười nhất chính là cô, không làm bất cứ một việc gì lúc này lại còn dám để anh đổ vỏ thay.

Đường Phụng bị Tống Sở đong đưa một lúc cũng thở dài, trừng mắt với anh hai Tống một cái, "Được rồi, mẹ sẽ cho con một cơ hội để quản phòng bếp, nếu con dám phá đồ tào lao, mẹ già này sẽ đánh chết con."

Anh hai Tống da mặt dày vui đùa nói: "Chắc chắn sẽ không phá đồ, mẹ cứ yên tâm."

Anh ta cũng không nỡ phá lung tung, nhiều lắm cũng chỉ là mỗi lần nấu ăn sẽ ăn vụng một chút.

Vừa nghĩ đến sau này có thể được ăn vụng, anh ta nhìn người em gái cọp cái Tống Sở này cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Quân Hôn: Thần Y Kiều Thê Sủng Nghiện

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện