Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Run Chân


trước sau

Advertisement
Tiêu Vũ đặt chén sứ lên ghế, đỡ Lâm Y Y ngồi dậy. Nhưng ngay lúc đó, tấm chăn mỏng từ trên người cô trượt xuống, sau đó Tiêu Vũ lập tức nhìn thấy qua lớp quần áo rộng mở, sau lưng cùng với… bộ ngực bằng phẳng như một cái sân bay. Tiêu Vũ vội vã quay đi, trái tim đập thình thịch không ngừng, anh không hề cố ý nhìn, ngay lập tức quên đi chuyện này. “À ừm… khuy áo em không phải anh cởi.” Giọng nói trầm ấm mang theo khẩn trương, ngay sau đó tai anh đỏ lên.

Tiêu Vũ không nói thì Lâm Y Y còn chưa chú ý tới, nghe Tiêu Vũ nói, Lâm Y Y quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh nghiêng đầu, lỗ tai thì hướng về phía cô lại đang đỏ bừng. Lâm Y Y phì cười: “Ừ, em tin anh Tiêu Vũ là quân tử, sẽ không nhân lúc người khác sinh bệnh mà cởi quần áo người ta.”

Tiêu Vũ: “…” Vì sao anh lại thấy lời nói vị hôn thê nhỏ của mình có ý khác, như đang ám chỉ anh lợi dụng lúc cô gặp khó khăn mà… cởi khuy áo cô vậy. Bộ ngực tầm thường như vậy có gì đáng để anh nhìn? Không đúng, trọng điểm không phải cái này. “Em cài cúc áo trước đi đã.”

Lâm Y Y: “Ầy, anh Tiêu Vũ yên tâm, em sẽ không trách anh đâu, dù sao thì… sớm muộn gì em cũng sẽ gả cho anh.”

Tiêu Vũ hơi cao giọng: “Không phải anh…” Anh hơi ảo não, dù trước giờ vẫn luôn ổn trọng: “Là Nhị Quân làm.”

Lâm Y Y ngừng lại, là tên vong ơn phụ nghĩa kia? Cô đương nhiên biết Tiêu Vũ sẽ không cởi quần áo mình, cô cũng chỉ định trêu ghẹo anh một chút thôi, nhìn cô mặc áo trong đã đỏ mặt, trêu đùa đàn ông như vậy thật vui, thật là… ngây thơ.

Tiêu Vũ: “Trên đường về nhà anh thấy em té xỉu bên đường nên đưa em về nhà họ Lâm… Sau đó anh đi theo bác sĩ Lâm lấy thuốc… Theo ý Nhị Quân nói, có lẽ là nó tiêu tiền em bán máu.”

Lâm Y Y cài xong cúc áo, lại làm bộ lục lọi túi quần, sốt ruột nói: “Không thấy tiền đâu cả, em… em bán máu được ba mươi đồng… Có thể đã rơi mất trên đường rồi. Không được, em phải đi tìm.” Vừa nói cô vừa vén chăn lên định xuống giường. Ngay sau đó thân thể mềm nhũn, vô lực ngã về một bên.

“Cẩn thận.” Tiêu Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô: “Giờ em còn rất yếu, chưa thể xuống giường, mà dù bây giờ em có đi tìm cũng không tìm được, tiền sẽ không ở yên một chỗ đợi em đi tìm đâu, nhất định có người nhặt rồi.”

“Nhưng… Nhưng đây là tiền cho mấy đứa Nhị Quân đi học.” Lâm Y Y nói, tựa trong lòng Tiêu Vũ khóc. “Đó là tiền cho Đại Quân và Nhị Quân đi học, giờ tiền mất rồi, em phải làm sao bây giờ? Hu hu…”

Tiêu Vũ: “Anh cho em.”

Lâm Y Y dựa vào lồng ngực anh, vừa thút thít vừa ngay thẳng nói: “Không được, em… em không thể dùng tiền của anh, chúng ta… Chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, sao em có thể dùng tiền của anh được? Em cũng không thể để người khác nói mình làm tiền, như vậy không tốt. Mà… mà bác gái nhất định sẽ có ý kiến với em, tương lai em gả cho anh sẽ không được dễ chịu, em không thể dùng tiền của anh được.”

Tiêu Vũ: “…” Có phải cô gái nhỏ này đã nghĩ xa quá rồi không? Cả vấn đề mẹ chồng nàng dâu cũng đã nghĩ đến, muốn kết hôn với anh như vậy sao?

Tiêu Vũ: “… Không sao hết. Chúng ta… chúng ta là vợ chồng chưa cưới, tiền của anh cũng là tiền của em.” Trong tư tưởng của Tiêu Vũ, đàn ông kiếm tiền cho phụ nữ của mình tiêu là thiên kinh địa nghĩa. Cho nên sau này, tiền của anh cũng là để cô giữ, đàn ông kiếm tiền, đàn bà quản gia.

Lâm Y Y giả làm một đóa sen trắng: “Em nói không được là không được, anh Tiêu Vũ, chẳng lẽ anh xem thường em như vậy sao?” Tiền bán máu không thể lấy ra, cũng không cho Tiêu Vũ đưa tiền, như vậy… sói mắt trắng kia sao đọc sách được?

Tiêu Vũ: “Anh không có. Anh biết em là một cô gái chịu thương chịu khó.”

Lâm Y Y: “Hóa ra anh Tiêu Vũ vẫn luôn chú ý em à, em thật là vui.”

Tiêu Vũ: “…”

Bà nội Tiêu: “Hai đứa… Hai đứa đang làm gì?” Bà nội Tiêu nhìn hai người, cháu trai lúc nào cũng tươi cười đang ôm lấy cháu dâu, đây là… sắp có chuyện tốt? Cháu trai muốn lấy vợ rồi?

Tiêu Vũ vội vàng đẩy Lâm Y Y ra, nhưng nghĩ lại lại dừng, thân thể cô gái yếu như vậy, anh mà đẩy nhất định sẽ ngã sấp xuống. “Đại Nha, anh đỡ em lên giường, em nghỉ ngơi một chút.”

Giọng Lâm Y Y nghẹn ngào: “Anh Tiêu Vũ, chân em run, không đứng dậy nổi, anh có thể… có thể ôm em lên giường được không?”

Tiêu Vũ: “…” Vì sao anh lại thấy chân cô nhóc này không mềm? Nhất định là anh nghĩ nhiều rồi.

Lâm Y Y: “Anh Tiêu Vũ?”

Tiêu Vũ một phát ôm lấy Lâm Y Y, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó lại cầm lấy chén sứ ở bên cạnh: “Uống chén trà sâm này trước, đây là đồ tốt, tốt cho thân thể em, nhưng có hơi nóng, em từ từ uống.”

Lâm Y Y nhận chén sứ: “Cảm ơn anh Tiêu Vũ, cảm ơn bà nội Tiêu.”

Bà nội Tiêu nói: “Chúng ta là người một nhà, Đại Nha đừng có khách khí như vậy.”

Lâm Y Y vâng dạ.

Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện