Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Cô Thẹn Thùng


trước sau

Advertisement
Lâm Y Y giao Lâm Ngũ Đệ cho Lâm Tam Quân, nói với người nhà họ Tiêu: "Bà nội, bác gái, anh Tiêu Vũ, mọi người tới rồi. Nhanh vào nhà ngồi ạ, Nhị Quân, anh cả không ở nhà, em tới tiếp khách đi, pha trà cho khách."

Lâm Nhị Quân: "Vâng."

Bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc thấy Lâm Y Y sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, vẫn tương đối hài lòng. Tần Hương Cúc nói: "Hôm nay thân thể khá hơn chút nào không? Chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

Lâm Y Y thân mật kéo tay Tần Hương Cúc: "Đã tốt nhiều ạ, anh Tiêu Vũ mua thuốc rất tốt."

Tần Hương Cúc nói: "Thằng nhóc này quan tâm con, mua thuốc cũng là tốt nhất." Không có gì làm người mẹ cao hứng hơn so với khen con trai mình.

Tiêu Vũ: "..." Thuốc này là bác sĩ chọn, không phải anh chọn.

Lâm Y Y quay đầu nhìn Tiêu Vũ, cười ngọt ngào: "Em biết anh Tiêu Vũ là tốt nhất, cảm ơn anh."

Anh nhìn vị hôn thê nhỏ cười xán lạn, lời giải thích nuốt vào bụng, nếu nói không phải mình chọn, cô sẽ thất vọng đi? Cho nên Tiêu Vũ không giải thích, anh "dạ" rồi nói: "Hôm qua lúc trở về em quên mang thuốc, sáng nay đã sắc cho em, trên đường đến đây đã nguội bớt, vừa vặn có thể uống."

Lâm Y Y nghe xong, cười càng thêm xán lạn, hai mắt lóe lóe, cô đi đến trước mặt Tiêu Vũ, dùng thân thể cao 1m 55 của Lâm Đại Nha nhìn xem Tiêu Vũ 1m85: "Là anh Tiêu Vũ tự tay sắc sao?" Chênh lệch chiều cao này có mang giày cao gót, cũng không hôn được.

Tiêu Vũ không đáp, lại nói: "Uống thuốc trước." Anh lấy một cái chén lớn từ trong giỏ xách ra, bên trong là thuốc.

Bà nội Tiêu trêu ghẹo: "Còn không phải anh Tiêu Vũ của con tự tay sắc."

Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ tốt nhất." Cô bưng bát, dù thuốc Đông y đắng ngắt, nhưng thân thể Đại Nha không tốt, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn uống thuốc. Uống xong thuốc, cô le lưỡi, thật đắng. Nhăn mặt ủy khuất, nhìn Tiêu Vũ. Lâm Y Y phát hiện, con người Tiêu Vũ rất cẩn thận, nhưng cô lại rất thích mình thân cận anh.

Tiêu Vũ nói: "Em chờ một chút." Vừa nói, mở kẹo mừng trong giỏ, cầm một viên cho cô.

"A..." Lâm Y Y hé miệng. Cô cũng không thèm để ý ngay trước mặt bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc thân cận Tiêu Vũ. Trong lòng bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc, cô vẫn là đứa nhỏ 15 tuổi, có thể hoạt bát.

Tay Tiêu Vũ cứng đờ, mắt nhìn bà nội và mẹ, chỉ thấy bà nội và mẹ mình làm bộ cái gì cũng không thấy đi ra ngoài, còn nói: "Có khách đến, chúng ta đi ra xem một chút." Không chỉ hai người ra ngoài, Tần Hương Cúc tiện tay cầm mấy viên đường, mang luôn mấy đứa nhỏ ra ngoài.

Trong nhà chính lập tức chỉ còn Lâm Y Y và Tiêu Vũ. Lâm Y Y thấy anh đưa kẹo cũng chưa thả xuống, cô đưa tay lôi kéo quần áo anh: "Anh Tiêu Vũ... Anh ơi?"

Nhất là chữ "anh ơi", gọi vừa mềm vừa ngọt, khiến Tiêu Vũ nghe mà tim ngứa ngứa. Từ trước tới nay anh chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, tốt nghiệp trung học xong anh thi đậu trường quân đội, tốt nghiệp lại trực tiếp đi bộ đội. Mặc dù nam nữ có khác, nhưng cũng đã gặp không ít cô gái, thế nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai... hôn mình như cô, cũng chưa từng có ai, linh động như cô, cô lôi kéo tay mình cắn, ngã từ trên giường xuống lăn vào lòng mình, còn nói mình không có sức muốn anh ôm cô lên giường, lúc này còn há mồm muốn mình cho ăn, cô gái này... có chút xấu. Nhưng... trái tim lại đang nhảy thình thịch, nếu tương lai có cô gái xấu xa như vậy làm bạn, nhất định rất thú vị.

Khóe miệng Tiêu Vũ giật giật, lại đè xuống, anh bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng cô, cũng không biết do miệng cô đóng lại quá nhanh hay là... Tay của anh lướt qua môi cô, khiến tim anh đập có chút nhanh.

Lâm Y Y: "Rất ngọt, anh Tiêu Vũ nếm qua chưa?”

Tiêu Vũ: "Ừm." Sao không gọi "anh" thôi, lúc cô gọi "anh"... thật là dễ nghe.

Lâm Y Y: "Lâu rồi em chưa được ăn kẹo." Nhà họ Lâm nhiều người, sức lao động chỉ có cha mẹ Lâm, cho nên kẹo rất là xa xỉ đối với bọn họ.

Tiêu Vũ đương nhiên biết hoàn cảnh nhà cô, nhìn dáng cô nho nhỏ, khuôn mặt lớn chừng bàn tay không có chút thịt nào, anh nhất thời nhịn không được nói: "Về sau mỗi ngày đều cho em ăn kẹo."

Lâm Y Y mở to hai mắt: "Thật sao?" Cô không phải diễn viên, không có thiên phú diễn kịch, cô mà có thể diễn thì sẽ trừng to mắt.

Nhưng đôi mắt này cũng đẹp, trong veo như nước, ở trong mắt Tiêu Vũ, mang theo filter 500 độ, anh cảm thấy đây là vị hôn thê nhỏ thật cao hứng. Mà anh thích nhìn nàng cao hứng như vậy: "Thật." Mỗi ngày một viên kẹo mà thôi, cũng không phải anh mua không nổi. Làm một người đàn ông, để cho cô gái của mình vui vẻ là chuyện nên làm. Nghĩ tới đây, tai Tiêu Vũ có chút đỏ, cô còn quá nhỏ, hiện tại cũng chưa phải cô gái của anh.

Bên ngoài truyền đến tiếng Tần Hương Cúc: "Nhất Nhất, đại đội trưởng tới."

Lâm Y Y: "Dạ." Cô lên tiếng, sau đó đột nhiên ôm Tiêu Vũ một cái. "Cảm ơn anh Tiêu Vũ." Sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Trong mắt Tiêu Vũ: Cô thẹn thùng.

Tiêu Vũ nhếch miệng, có chút vui mừng.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn Diệp Huyền Diệp Linh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện