Thanh Xuân Dịu Ngọt

Đau tim chết luôn à?


trước sau

Regina ngồi ghế sofa, đối diện trước Elisa và Arbech. Arbech thở dài:

“Sao con lại tự tiện đi đến Trung Quốc? Con không còn nhớ lệnh cấm của chúng ta à?”

“Regina à, mẹ… là mẹ có lỗi với con. Nhưng… Dương gia dù gì cũng ra lệnh cấm với gia tộc Johnson rồi. Con làm sao có thể thay đổi?”

“Thế sao ngày xưa các người còn cố gắng để anh ấy đến gần tôi. Còn thường xuyên đưa tôi đến Dương gia chơi? Tại sao hả? Gieo rắc nhiều hy vọng cho tôi như vậy!”

“Tôi cứ tưởng rằng anh ấy còn nhớ đến tôi! Vậy mà…lúc tôi xuống máy bay, thứ chờ tôi chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy và…và… cảnh tượng anh ấy ôn nhu yêu thương một cô gái khác! Lúc đó…tôi chỉ hận không thể một tay bóp chết tiện nhân đó!”

“BỐP!”

“Câm mồm! Nếu không phải tại vì cô suýt hại chết Dương nãi nãi chỉ vì bà ấy phản đối hôn ước của cô và Nhất Thiên, bây giờ, chúng tôi và Nhất Thiên vẫn coi cô là bạn! Cô còn nhớ cô đã làm gì không? Thậm chí cô còn trộm vòng ngọc phỉ thúy chỉ lưu truyền cho Thiếu phu nhân Dương gia! Cũng may là có người bắt được, nếu không cô có biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu tội vì cô?”

An Lệ vừa mắng mỏ vừa khóc. Bảo Anh khẽ vỗ vai cô. Trong cả bọn Nhất Thiên, An Lệ thân thiết với Dương nãi nãi nhất, thậm chí Nhất Thiên còn ít gặp bà hơn cô. Cũng đủ để hiểu tại sao An Lệ ghét Regina đến như vậy.

“Bây giờ cô lại mặt dày kêu không biết tại sao Dương gia lại không đồng ý hôn sự của cô và Nhất Thiên sao? Còn về thằng đó, nếu nó không yêu cô, nó không lấy cô là chuyện bình thường, cô than vãn cái gì? Hàng chục đứa đơn phương nó, chẳng lẽ nó còn phải đi từng đứa ban phát tình yêu à, cô nghĩ nó là ngựa giống à?!!”

Hai vai Regina run rẩy. Elisa xót con nhưng vì sợ hãi An Lệ nên chỉ biết ngồi im, Arbech khẽ nhăn trán:

“Minh tiểu thư, cô nói cũng nói rồi, tôi có thể đưa con bé về được không? Regina đã quá hoảng rồi….”

Bảo Anh đứng lên, lạnh lùng liếc Arbech:

“Ông Johnson, đừng để chúng tôi bắt gặp bất cứ ai trong gia tộc Johnson đặt chân đến Trung Quốc nữa. Ông đừng quên, Minh gia và Ngọc gia là cái gì, chúng tôi chỉ là vẫn chưa mất đi tính người mà thôi. Vợ ông ngày xưa thế nào, giờ con gái ông cũng thế. Đúng là thối nát. Cút nhanh khỏi đây đi.”

Sau khi bọn họ bỏ đi, Bảo Anh nhéo tai Minh Triết:

“Sao mày không nói câu nào thế?”

“Tao nhường chiến trường cho mày với con Lệ còn gì nữa. Công nhận, xung quanh mình toàn mấy đứa con gái đã mở miệng là sắc như dao!”

***

Ái Du ngồi trên xích đu ngoài vườn, đang selfie cực chill thì phát hiện có một em gián siêu to khổng lồ đang ngoe nguẩy râu dưới chân, thét lên một tiếng rồi nhảy bổ lên người Nhất Thiên đang đứng gần đó. Anh phì cười:

“Làm sao?”

“Con….connn…giá…gián…..”

Bây giờ Ái Du đang ôm chặt người Nhất Thiên, đeo không rời một milimet. Bọn Bảo Anh đến chơi trố mắt nhìn thằng bạn đang phải chiều lòng người yêu. Minh Triết quay sang Bảo Anh:

“Mày ơi, sao tao thấy thằng này nó cứ khang khác kiểu gì ấy nhỉ?”

“Có người yêu nó thế, chứ ai như ông cứ như cái lò sưởi công cộng đâu!”

Nhất Thiên phì cười nhìn thằng bạn bị phũ rồi quay ra cái đuôi sau lưng:

“Anh vứt con gián đi rồi mà. Sao vẫn sợ?”

“Nhỡ…nhỡ còn một con nữa thì…thì làm sao? Ái! Anh đi đâu đấy?” Ái Du bị anh bỏ xuống đất thì thất thanh.

“Đi vệ sinh! Em muốn đi cùng không?”

“Đồ biến thái!”

Ái Du đang ngồi trên sofa thì Minh Triết đi qua khều:

“Này muội muội, muốn tỏ tình con gái thì phải làm thế nào?”

“Cái đệch gì?!! Không nhá, huynh định làm chị Bảo Anh biến thành Songoku à?”

“Mày mà không nói thì tao đi hỏi Bảo Anh đấy!”

“Này này, ông đừng có loạn nhá, ông đi hỏi tỷ ấy thì chẳng phải làm tỷ ấy đau tim chết luôn à?”

Minh Triết khẽ mím môi, anh là muốn tỏ tình chính thức với Bảo Anh mà, nhưng nếu anh nói thẳng luôn với con bé này thì thể nào nó chả ton hót với Bảo Anh… Ôi cuộc đời, thật là khó khăn quá đi~




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện