Thanh Xuân Đáng Giá Bao Nhiêu Tiền

Tư Ni Bị Thương


trước sau

Tư Ni "°o°"

Không phải chứ? Cô ấy xem mình là người vô hình sao?

Tư Ni thấy khó xử trước tình huống này, vội vàng lên tiếng:

" Tiểu thư nếu cô không còn cần gì nữa, không mấy... tôi ra ngoài trước nhé!"

Điềm Khiết đang định mặc lại áo của mình, nghe Tư Ni nói vậy, cô chợt cao hứng dừng lại động tác mặc áo, đứng thẳng người, ép Tư Ni dựa sát vào tường phòng thay đồ, tay phải của Điềm Khiết đặt lên tường, khoảng cách của hai người rất gần.

Tư Ni có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Trông vô thức, Tư Ni nhìn chằm chằm xuống ngực của Điềm Khiết, do cô chỉ mặc mỗi chiếc áo ngực.

" Cô sợ tôi làm gì cô hả? Sao mặt lại đỏ như vậy a?"

Điềm Khiết biết Tư Ni ngại, nhưng cô vẫn muốn chọc ghẹo cô.

" Chúng ta... đều là nữ mà, không phải sao? Vả lại tôi thấy ở đây cũng không có làm gì, nên tôi muốn ra ngoài thôi"

Tư Ni nói xong, lấy tay sờ lên mặt mình, cô cảm thấy mặt mình nóng gan lên.

Điềm Khiết nhìn thấy hành động của cô, liền vui vẻ cười cười. Vừa muốn nói gì đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.

" Xin hỏi quý khách có vấn đề gì không ạ"

Nhân viên thấy hai người vào phòng thay đồ đã lâu, nhưng chưa ra, không biết có chuyện gì không. Nên cô quyết định gõ cửa.

Tuy nhiên cô không biết rằng, ở bên trong có bao nhiêu là ám muội. :D

" U...hm,,, không có vấn đề gì, chúng tôi chuẩn bị xong rồi".

Tư Ni xấu hổ lên tiếng trả lời người nhân viên bên ngoài.

" Nếu không có vấn đề gì, quý khách cứ từ từ nhé!'

Điềm Khiết nhếch mép cười, sau đó lấy áo mặc vào, sửa soạn lại quần áo tươm tất, cô mở cửa đi ra. Tư Ni từ đầu tới cuối luôn đứng ngây người nhìn.

" Gói cái này lại cho tôi, àh lấy luôn chiếc áo sơ mi trên giá đó cho tôi"

" Cô chắc chứ?"

Nhân viên nhìn theo hướng tay Điềm Khiết chỉ có chút khó hiểu hỏi, vì Điềm Khiết là khách hàng quen biết của cửa hàng, nên nhân viên rất hiểu cô, từ trước đến giờ Điềm Khiết luôn thử qua đồ rồi mới mua. Nhân viên thấy, cô chỉ mới nhìn qua chiếc áo sơ mi một lần, liền muốn mua, nên hỏi lại.

" Cho cô ấy" Điềm Khiết chỉ người đứng phía sau mình, nhân viên lập tức hiểu ý cô, gật đầu cười vui vẻ.

Thấy Điềm Khiết chỉ chỉ mình, Tư Ni vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô đứng yên lặng ở phía sau.

Ra khỏi cửa hàng, Điềm Khiết thong thả đi ở phía trước, còn Tư Ni xách năm sáu cái túi ở phía sau, nhỏ có lớn có. Nhưng cô vẫn cố gắng đuổi kịp theo Điềm Khiết.

Sau khi cho hết mấy cái túi đồ vào cốp xe, Tư Ni cũng nhanh chóng lên xe. Điềm Khiết khởi động xe, rời đi. Trên đường đi, Điềm Khiết nhìn trên kính hậu, thấy một chiếc xe hơi màu đen, bám theo cô.

Tư Ni thấy Điềm Khiết có chút khác thường, liền nhìn theo ánh mắt của cô, Tư Ni lập tức phát hiện có người theo dõi ở phía sau, trong lúc cả hai cô chưa biết làm gì, tới đoạn đường khá vắng, chợt xuất hiện thêm một chiếc xe hơi khác áp xe Điềm Khiết vào lề, khiến cho cô mất phương hướng, liền đánh tay lái tấp vào lề đường.

Bên ngoài xe lập tức xuất hiện sáu tên áo đen, mặt mày hung tợn tiến lại đập cửa xe. Do cửa khóa, bọn chúng không mở được.

Bên trong xe, Tư Ni lo lắng cho Điềm Khiết nói:

" Cô cứ ở yên trong xe để tôi ra ngoài là được" nói xong, cô tháo dây an toàn ra, định mở cửa xe thì vạt áo khoác của cô bị kéo lại. Điềm Khiết sợ hãi nói:

" Cô bị ngốc sao? Bên ngoài nhiều người như vậy, cô một mình làm sao đấu lại họ?

" Trước khi rời nhà, không phải tiểu thư đã hỏi tôi, một mình không bảo vệ được cô sao? Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho tiểu thư thấy vậy"

Mặc dù cho lắng, nhưng Tư Ni vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, để trấn an Điềm Khiết.

Dặn dò Điềm Khiết xong, Tư Ni nhanh chóng bước xuống xe, mấy tên áo đen lấp tức tiến lại, Tư Ni nhanh chóng đánh hạ năm tên, nằm lăn ra đất, trên mặt nhăn nhó vì đau, trong lúc cô đang giằng co với tên còn lại, bất ngờ có một tên trên tay cằm một con dao nhọn, hướng sau lưng Tư Ni đâm xuống.

" Tư Ni, cẩn thận"

Điềm Khiết hốt hoảng gọi tên Tư Ni, sau đó cô mở cửa xe chạy về phía Tư Ni đang bị thương nằm dưới đất. Thấy Điềm Khiết xuất hiện, mấy tên áo đen định tiến lại túm lấy cô, có một tên la lên.

" Cảnh sát tới, chạy thôi"

Cả đám nhìn về phía đường, thấy xe cảnh sát chạy tới, nhanh chóng lên xe bỏ chạy.

Điềm Khiết sợ hãi khóc ôm lấy Tư Ni, tay cô đặt lên vết thương sau lưng Tư Ni.

" Xe cứu thương sẽ nhanh tới thôi, cô đừng ngủ nha, sao cô lại ngốc như vậy chứ. Bọn họ đông như vậy, cô một mình đấu sao lại chứ?"

Tư Ni bị đâm rất đau, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười nói:

" Tôi cứ tưởng, tiểu thư cao ngạo sẽ không biết khóc chứ. Cho dù có nguy hiểm, tôi vẫn phải bảo vệ cô, vì đó là trách nhiệm của tôi"

Điềm Khiết nghe Tư Ni nói, càng tức giận quát: " cái gì mà không biết khóc chứ, tôi cũng là con người đó. Còn nữa cô phải bình an sống sót, vì đó là mệnh lệnh, cô nghe rõ không?"

" Tư Ni vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng mắt cô từ từ khép lại, rồi ngắt xỉu."

Điềm Khiết thấy máu sau lưng Tư Ni chảy ,ngày càng nhiều, trong lòng cô càng thêm cuống lên. May mắn là xe cấp cứu đến kịp thời, đưa Tư Ni vào bệnh viện. Điềm Khiết cùng y tá đẩy Tư Ni vào phòng cấp cứu, cô định vào theo, liền bị bác sĩ ngăn không cho vào, cửa phòng bị đóng lại. Điềm Khiết ở bên ngoài cứ đi đi, lại lại. Trong lòng thầm cầu nguyện cho Tư Ni được bình an, qua khỏi.

Đây là lần đầu, Điềm Khiết thấy mình lo lắng cho một người như vậy. Từ trước đến giờ, ngoài bản thân ra, cô chưa bao giờ khóc vì ai, cũng chưa bao giờ lo lắng như hiện tại. Cảm giác này là gì đây.

Cứ nghĩ tới cảnh tượng Tư Ni, bị đâm vừa nãy, trong lòng Điềm Khiết không biết vì sao lại đau đớn. khoảng khắc đó cô có bao nhiêu là sợ hãi, cô sợ mất đi Tư Ni. Mặc dù, khoảng thời gian ở bên cạnh cô ấy, không tính là lâu, nhưng Điềm Khiết đã dần lệ thuộc vào cô ấy. Những lúc gây rắc rối cho Tư Ni, Điềm Khiết cứ viện cớ là trả thù Tư Ni, nhưng chính Điềm Khiết mới biết rằng, đó chỉ là lý do, để cô được tiếp cận Tư Ni nhiều hơn.

Phillip nghe tin Tư Ni bị thương, liền bỏ hết công việc đang làm, chạy vào bệnh viện, vừa vào tới phòng cấp cứu, thấy Điềm Khiết ngồi thẫn thờ trên ghế bệnh viện, anh bước nhanh về phía cô.

" Tiểu thư không sao chứ, có cần đi kiểm tra một chút không?"

Điềm Khiết im lặng lắc đầu

Phillip thấy vậy liền nói:

" Để tôi bảo tài xế đưa Tiểu thư về nghỉ ngơi, ở đây cứ giao cho tôi đi"

Điềm Khiết nhìn Phillip vài giây, sau đó lên tiếng:

" Khi nào Tư Ni tỉnh dậy, tôi sẽ về, dù sao cô ấy cũng vì tôi, nên mới bị thương".

Phillip biết tiểu thư rất cố chấp, cho nên anh cũng không nói gì nữa, ngồi xuống ghế cùng nhau chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Điềm Khiết thấy Tư Ni được đẩy ra, cô thầm vui mừng, tiến lại cùng y tá chuyển Tư Ni vào phòng hồi sức. Bác sĩ dặn dò Phillip xong liền rời đi.

Trong phòng hồi sức, Điềm Khiết ngồi nhìn Tư Ni đang ngủ mê, đến giờ cô mới nhìn kỹ gương mặt của Tư Ni. Mặc dù không phải vẻ đẹp điên cuồng, hay như hoa như ngọc, nhưng Tư Ni vẫn sở hữu nét đẹp cho riêng mình, mũi cao thanh tú, môi son tự nhiên, nhưng do bị thương nên môi cô có phần tái nhợt, khuôn mặt của Tư Ni nhìn rất phúc hậu. Tuy không đẹp, như những người con gái mà Điềm Khiết từng gặp qua, nhưng nét đẹp của Tư Ni rất đặc biệt, giống như có mị lực thu hút người khác vậy.

Điềm Khiết nắm lấy tay Tư Ni, cảm giác tay cô ấy rất lạnh.

" Xin lỗi, nếu tôi không tùy hứng, thì cô cũng sẽ không bị thương như thế này. Chỉ cần cô khỏe lại, tôi sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa"

Điềm Khiết cằm tay Tư Ni nói. Như thể muốn người nằm trên giường bệnh nghe được những lời cô nói vậy.

Lúc này ngay cửa phòng hồi sức, Phillip mở cửa vào.

Điềm Khiết biết là Phillip vào, nên cô vội vàng để tay Tư Ni xuống giường, sau đó rút tay mình ra.

" Bác sĩ nói Tư Ni sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, vết thương hơi sâu, bác sĩ đã nhanh chóng xử lý rồi, sẽ không có gì đâu. Tiểu thư về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho cô ấy"

Điềm Khiết thấy mình ở lại cũng không giúp được gì, cô gật đầu đồng ý với Phillip, rồi nhanh chóng đứng dậy, rời đi.

Phillip nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, không khỏi đau lòng thay, anh đã điều tra qua thân phận của Tư Ni, anh biết cô gặp khó khăn về tài chính. Nên mới đi làm vệ sĩ, một công việc nguy hiểm như vậy. Đồng thời Phillip cũng rất ngưỡng mộ sự nỗ lực của Tư Ni. Ngay lần đầu gặp mặt cô , anh đã thấy thích rồi. Nhưng cô vẫn luôn lạnh lùng, ngoài công việc ra, cho dù anh có gửi bao nhiêu tin nhắn, cô cũng không rep.

Hôm nay định mời cô đi ăn cơm, thì nhận được tin nhắn cua Điềm Khiết, nói Tư Ni bị thương, khiến anh sợ hãi một phen. Anh rất muốn bảo vệ cô. Nên Phillip quyết định sau khi Tư Ni tỉnh dậy, anh sẽ tỏ tình với cô, cho dù có thất bại cũng được. Còn hơn thích người ta mà không nói. Rồi lại làm mất đi cơ hội.

Truyện convert hay : Trọng Sinh 80 Thịnh Thế Thương Nữ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện